Chương 5: Nếu Cuộc Sống Chỉ Là Lần Đầu Tiên Nhìn Lại

Mười năm trước đây .

1 mùa tựu trường như bao mọi năm , tại trường trung học cơ sở số 1 , học sinh cùng phụ huynh tấp nập ra vào . ( Trước khi chưa đổi tên thành Mỹ Linh , cô vẫn dùng tên Mỹ Lan ) .

Mỹ Lan kéo 1 chiếc vali lớn , trên lưng cô mang rất nhiều sản vật địa phương do mẹ cô nhét vào với ánh mắt đầy de doa . Cùng với đó là câu nói.

- Hãy tạo mối quan hệ tốt với các sinh viên trong ký túc xá .

Mỹ Lan thầm phỉ báng ngàn lần trong lòng , đây mới chính là điều mà cô ghét nhất ở mẹ , rõ ràng là người bình thường mà hành xử như 1 phụ tá . Mở miệng nói ra thì rất quyền lực và tàn nhẫn . Nghĩ về điều đó , cô cảm thấy thật đau đầu . Thời điểm Mỹ Lan nhận được giấy nhập học từ trường Trung học cơ sở số 1. Mẹ cô đã đến thăm hiệu trưởng . Không những thế , bà còn đưa 1 phong bì màu đỏ , bắt họ phải nhận dưới sự từ chối của nhiều người . Cô cảm thấy mẹ thật sự điên rồ , nếu không , bà sẽ không hiểu được cảm giác người mẹ đơn thân dành tặng đứa con gái không mấy tốt đẹp của mình 1 món quà đặc biệt như vậy ?

Mỹ Lan ban đầu có ý thức định hướng rất tệ . Nhưng bây giờ , cô không khác gì con ruồi mất đầu cả . Đứng giữa khuôn viên trường rộng gấp đôi trường cũ . Cô cảm thấy lạc lõng và không phân biệt được mọi thứ . Nhưng nghĩ đến mẹ cô bận rộn để lo cho cô học , cô nghiến răng , kéo hành lý nặng nề tiếp tục bước về phía trước với thân hình số sề .

Bạn có biết không , lúc đó cô chỉ 1m63 nhưng nặng tới 110 kg . Trông cô không khác 1 quả bóng . Đi được 1 đoạn , cô quay lưng nhìn lại nơi này lần thứ n + 1 . Cô vứt bỏ hành lý của mình xuống đất trong nỗi tuyệt vọng . Ngồi xuống đất và thở hổn hển . Không có vấn đề gì cả , chỉ cần cô mở miệng hỏi mọi người . Nhìn xung quanh , cô nhắm vào người đang đứng gần chỗ cô nhất. Cô từng bước , từng bước tiến đến gần anh .

- Bạn học .Cô vươn tay chạm vào áo anh .

- Bạn có biết ...

Vừa nói , cậu bé vừa quay mặt lại , trên trán có vài sợi tóc rơi xuống . Khóe miệng hơi mím môi lại . Đôi mắt như một biển sao mênh mông , được bao bọc bởi những vì sao vỡ vụn .

- Bạn nói gì ? Giọng nói nhẹ nhàng như muốn bay lên không trung . Mải nhìn anh đến sững sờ , cô quên mất mình đang làm gì . Bị giọng nói của anh đánh thức , cô nhanh miệng trả lời .

- A. Xin chào , tôi là Mỹ Lan . Hiện tại đang học lớp 10a3 . Tôi đang tìm đường đến lớp nhưng bị lạc rồi . Giọng nói của cô vô thức yếu đi .

- Cậu luôn giới thiệu bản thân mình thế này sao ? Như học thuộc lòng văn bản vậy . Thật sự rất thú vị , gần đây có tòa nhà B , đi dọc tầng 2 , đến cuối là thấy . Anh cười vô hại .

- Cảm ơn . Cô vội vàng gật đầu nhưng không có ý rời đi .

- Bình Minh ... Bình minh ... Một người đàn bà trung niên đang vẫy gọi về hướng của cô.

- Con ở đây . Anh quay đầu lại .

- Tạm biệt . Lịch sự vẫy tay chào Mỹ Lan , anh bước tới chỗ 2 vợ chồng kia , có lẽ là bố mẹ anh . Bình Minh ? Cô nghe rõ mẹ anh gọi vào lúc bình minh vừa rồi . Rạng sáng , bình minh xuất hiện sau những áng mây , nấp ló những tia nắng yếu ớt , nghĩ đến nụ cười của anh , cô thở dài trong lòng . Bất giác , một nụ cười hiện lên khóe miệng cô , Chẳng bao lâu cô đã tìm được ký túc xá của riêng mình , ký túc xá không lớn , chỉ có bốn người , Yên Chi , Bích , LyLy và cô . Buổi sáng , mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc trong ký túc xá , cô lấy ra những món quà lưu niệm mang theo để chia sẻ với mọi người . Thời gian trôi qua thật nhanh . Buổi chiều , bốn người ở ký túc xá đi học báo cáo . Dọc theo dãy nhà , cả bốn người đều tìm đến phòng 1203 rồi đẩy vào . Trường thông báo đến lớp trước 1 giờ , bây giờ mới khoảng 12 giờ 30 phút , nên lớp không có nhiều người , chỉ tầm nửa lớp . Tuy nhiên , trong số những người này , cô sẽ tự động phớt là tất cả .

Mắt cô nhìn chằm chằm vào một bóng người thẳng tắp đang ngồi giữa lớp học . Chính là anh , Bình minh ... Cô còn đang đắm chìm trong niềm vui khôn tả , liền nghe thấy giọng nói vui mừng của Yên Chi :

- Bình minh ! Anh đến sớm vậy ?

Kỳ quái , làm sao có người nói tên anh trước khi cô nói ? Trong giây tiếp theo , Yên Chi - người vẫn ở bên cạnh cô đã tiến đến bàn của anh .

- Con trai có ít đồ hơn . Em đã thu dọn đồ đạc rồi . Ở ký túc xá không có việc gì làm , nên em sẽ đến lớp đọc sách .

- Ừ . Tuỳ em . Anh vẫn nhẹ nhàng , nhàn nhạt trả lời .

- Ai đây , giới thiệu với các bạn cùng phòng đi chứ Yên Chi ? Bích nhanh nhẹn hỏi.

- Được rồi , mọi người đến đây nào .

Bích ra hiệu cho 2 người khác trong ký túc xá tiến lại gần cô . Rõ ràng là chỉ cách vài bước chân , nhưng đó là điều vô cùng khó khăn với cô . Lúc này , những suy nghĩ trong đầu cô đã đảo lộn hàng trăm lần .

- Đây là ba người bạn cùng phòng của em , Bích , LyLy và Mỹ Lan . Sau đó , Yên Chi quay sang anh .

- Còn đây là người yêu của tôi , Lâm Minh . Anh nhìn Mỹ Lan chằm chằm .

- Là bạn ?

Anh chỉ vào cô với một chút ngạc nhiên . Dưới cái nhìn của anh , Mỹ Lan ngay lập tức cảm thấy má mình ửng hồng.

- Hai người quen nhau à ?

Vẻ mặt Yên Chi có chút không vui sau khi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người . -

- Cô ấy lạc đường , anh đã chỉ đường cho cô ấy .

Giọng anh lịch sự và xa lánh . Yên Chi - người vốn nói chuyện nhiệt tình nhưng bây giờ có thể thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy .

- Vậy em cũng không lo . Tôi sẽ tuyên bố với mọi người . Lâm Minh và tôi đã chơi với nhau từ khi còn cởi chuồng . Mọi người đều biết rằng tôi thích anh ấy . chỉ vì anh ấy theo Đạo Phật , còn tôi theo đạo Thiên Chúa nên chưa được Chúa công nhận . Và không có nghĩa là những người phụ nữ khác lợi dụng thời cơ để tiếp cận anh ấy . Sau khi tốt nghiệp cấp ba , việc tu hành của anh ấy sẽ kết thúc , sau đó anh ấy sẽ làm bạn trai của tôi . Chúa cũng sẽ đồng ý khi tôi tròn 18 tuổi . Tôi cũng muốn tuyên bố với mọi người rằng : Lâm Minh sớm muộn gì cũng là người của tôi , ai dám bén bảng đến anh ấy thì sẽ gặp rắc rối với tôi .

Giọng của Yên Chi không lớn nhưng đủ để những người trong lớp nghe rõ .

- Thôi . Giọng anh luôn nhẹ nhàng , nhưng khi truyền vào tai Mỹ Lan là những suy nghĩ khác , nó đã thay đổi rất nhiều , như thể anh đang cưng nựng Yên Chi ?

- Tại sao phải thôi , em nói gì sai ? Yên Chi bĩu môi thiếu thuyết phục .

- Đừng nghịch nữa , nếu không , lần sau phạm sai lầm , anh sẽ không bao che cho em trước mặt bố mẹ .

- Lại giở trò này nữa .

Yên Chi bất mãn đặt túi bên cạnh bàn của Lâm Minh , mạnh mẽ mở ghế ra ngồi , chiếc ghế chuyển động phát ra âm thanh lớn , như muốn trút bỏ sự tức giận của cô .

Yên Chi trở thành bạn cùng bàn của anh . Lâm Minh không phản đối , anh tiếp tục đọc cuốn sách của mình một cách thờ ơ . Mỹ Lan đứng yên tại chỗ , lông mày rũ xuống và lông mi giống như cánh bướm đang bay , cô vô tình nhìn thấy cuốn sách của anh rày đặc chữ tiếng Anh . Đây có vẻ là sách tiếng Anh . Cô càng tò mò về người con trai lần đầu tiên gặp mặt , nghĩ đến lời nói tuyên chiến của Yên Chi , kỳ lạ là trong lòng cô có cảm giác khó chịu .

- Mỹ Lan , chúng ta ngồi cùng bàn đi . Bích nhìn thấy Yên Chi đang ngồi cạnh Lâm Minh , biết người cùng phòng ngồi một mình , liền mở miệng nói để ngồi cạnh Mỹ Lan .

- Được rồi . Ngồi đi .

Cô thu hồi tầm mắt khỏi Lâm Minh .

****

Buổi chiều , các bạn sinh viên lần lượt lên sân khấu giới thiệu bản thân . Cô thất thần ngồi , dường như bị mất trí nhớ có chọn lọc . Tại trái nghe và tai phải bay ra . Cô không nhớ được người khác đang nói gì . Điều duy nhất gây ấn tượng cuối cùng là anh mặc áo sơ mi trắng đứng trên bục giảng . Bên trên , ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào , đẹp như một bức tranh .

- Xin chào tất cả mọi người , tôi là Bình minh , nghĩa đen là Lâm Minh . Tôi hy vọng có thể hòa hợp với các bạn trong những ngày tới , cảm ơn .

Đúng lúc đó , mặt trời chiếu vào anh , nhưng đồng hồ cát của cô đã tĩnh lặng , im lìm mà ngắm nhìn người con trai trước mặt .

****

Mẹ cô đã giải quyết ổn thỏa mọi việc , ngày hôm sau , việc học chính thức bắt đầu . Lợi dụng khoảng trống giữa các tiết học , Mỹ Lan vội vàng gọi điện thoại nói chuyện với mẹ . Mẹ cô đã nói , sau khi dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá phải gọi điện báo cáo tình hình cho mẹ , nhưng cô không nghĩ tới cho tới bây giờ .