Đến bệnh viện ngay trong đêm,Lâm Bội Sam cô được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu.Nhìn gương mặt đau đớn mệt mỏi của cô anh rất đau lòng.
Ngay phía sau gia đình bên nội,bên ngoại của anh đều theo sau,nhóm bạn của anh cũng đến. Mọi người đều chờ đợi người bên trong… không là hai người.Cố Khải Liêm anh không dám nhìn thẳng vào cửa phòng,hai tay nắm chặt cầu nguyện cho hai người quan trọng của mình.
Thấy bác sĩ đi ra nhanh như vậy anh liền tức tốc chạy đến.
" Sao vậy? Cô ấy sao vậy?"
" Chúng tôi phải tiến hành giục sinh sớm hơn dự định một tuần vì nước ối đã vỡ nếu không sinh sớm sẽ…" Bác sĩ đến đó thì có chút ngập ngừng.
" Cô nói tiếp đi,sao lại dừng." Bà Giai Kỳ cũng gấp gáp không thua gì anh.
" Sẽ nguy hiểm đến cho mẹ và con." Bác sĩ vừa nói xong câu thì bên trong người nằm trên giường vang lên tiếng hét thất thanh.
" A…a a a…"Lâm Bội Sam cô đau đớn mà la lên.
Cả gia đình ở bên ngoài chứng kiến toàn cảnh thì xúc động mà lo lắng cho cô không thôi.Cô đau một thì Cố Khải Liêm anh đang đau mười, anh như bị ngàn mũi dao đâm lấy vậy.
" Nguy hiểm sao?Không được phải cứu cô…ấy, nhanh phải cứu lấy cô ấy.
Tháng 11 năm ấy, trong cái mùa đông giá rét có một sinh linh nhỏ bé mọi người gọi nó là " Bảo bảo" xuất hiện.Mang trong mình thân phận là con cháu của nhà họ Cố, cháu nuôi của nhà họ Diệp.Cũng là cháu nuôi của hai gia tộc lớn,gia tộc họ Nguyệt Đường và gia tộc họ Hàn.Một bé trai khôi ngô tuấn tú - Cố Khải Thiên.
…----------------…
Trong sân vườn biệt thự nhà họ Cố, đèn chiếu sáng chói chang trước và sau sâu nhà,Lâm Bội Sam cô đi vào, đẩy cửa bước vào nhà.Nhìn phòng khách không một ánh đèn,căn nhà tối mịt cô cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Càng bước vào bên trong càng tối đen như mực,vươn bàn tay ra không thể thấy rõ được năm ngón nữa.
" Bảo bảo?..bảo bảo?..anh…Khải Liêm?.. Khải Liêm…?"
Lâm Bội Sam mở đèn.
" Bụp!"
Phòng khách vẫn sạch sẽ không có gì lạ.
" Sao vậy nhỉ? Không có ai?’’ Lâm Bội Sam vừa đi vừa nghĩ " Khải Liêm anh ấy phải có ở nhà chứ" hôm nay là lễ tốt nghiệp cuối cấp của cô. Cô muốn cùng một số người bạn thân quen trong lớp đi chúc mừng vậy mà một người đàn ông ở nhà cứ hối thúc cô về cho bằng được,nói với giọng có chút gấp gáp.Bây giờ nghĩ lại sao anh ấy bây giờ lại trẻ con như vậy chứ?
Nhìn lại thì đúng thật,vậy mà đã hai năm trôi qua kể từ khi có bảo bảo rồi đấy…nhanh quá.
Cô vừa đặt chân lên lầu phát hiện cũng như tầng dưới,trên này cũng không một ngọn đèn nào.Lâm Bội Sam mở cửa bước vào phòng ngủ, đẩy cửa mà đi vào.
" Anh…!Sao ở nhà mà anh không bật đèn gì hết vậy? Bảo bảo đâu?"
" A…" Lâm Bội Sam hết lên thất kinh.Tay cô bị người ta bắt lấy,thật đáng sợ…không một tiếng động bây giờ chỉ có phản lên một mùi hương lạ xông lên mũi cô.
Mùi nến thơm? Thật dễ chịu, cảm giác rất ấm áp nhưng…
" Ai? Thả ra … Buông tôi ra…A a a…"
Người kia bế công chúa Bội Sam lên tiến nhanh về phía chiếc giường size lớn. Lâm Bội Sam cô càng hoảng sợ hơn,chân tay giãy giụa không ngừng, miệng cũng vang lên những âm thanh kêu cứu.
Không biết có phải vì sợ hãi nên có sức mạnh hay không Lâm Bội Sam cô thoát được,đẩy mạnh người kia đυ.ng vào bàn trang điểm của cô.
" A…uhm…ưʍ." Người kia đau đớn mà phát ra tiếng động.
Cô với tay mà nhanh chóng bật đèn phòng lên.
" Anh…?"
" Anh…anh làm cái gì vậy hả? Có biết em sợ lắm không?" Cô nhìn vào anh đang ngồi dưới sàn nhà, trái tim chưa hết sợ hãi.Nhưng khi nhìn rõ anh cô không khỏi hờn dỗi trước hành động đáng sợ vừa rồi.