Chương 4: Bí mật của hai người

Quả thật Lý Thần Niên tự mình mặc quần áo, anh đuổi Tần Nùng ra khỏi phòng rồi cố gắng điều khiển chân tay bủn rủn của mình, miễn cưỡng mặc lại quần áo so với bình thường lâu hơn gấp mấy lần.

Trước mặt người khác anh luôn cẩn thận tỉ mỉ, vì vậy anh càng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật vào lúc này.

Nhưng khi nghĩ đến người khiến mình chật vật là em vợ, người không thể đánh cũng chẳng thể mắng, Lý Thần Niên cảm thấy một trận bực bội.

Cơ thể trẻ trung thơm tho cùng làn da mịn như tơ lụa thoáng hiện trong tâm trí Lý Thần Niên. Anh vất vả mãi mới nhét côn ŧᏂịŧ vào trong quần, rất nhanh nó lại cứng rắn lên. Anh hít thở sâu hai hơi liên tiếp, kìm nén ngọn lửa tà ác trong lòng, tự nhủ chỉ vì bị hạ thuốc nên anh mới có ham muốn như vậy.

Trợ lý của Lý Thần Niên gấp gáp chạy đến nơi thì thấy Tần Nùng đang ở đây, cũng không hỏi nhiều, hai người cùng nhau đưa Lý Thần Niên đến bệnh viện. Không bao lâu chị gái không biết nhận được tin tức từ đâu, rất nhanh cũng chạy tới.

Tần Nùng sợ anh rể nói mấy câu kỳ quái với chị gái nên vội vàng giải thích trước, nói cô và bạn bè ra ngoài chơi tình cờ gặp anh rể.

Anh rể nằm truyền dịch ở trên giường bệnh nghe cô cao giọng nói dối sắc mặt anh trở nên khó coi nhưng vẫn không vạch trần cô, chuyện này trở thành bí mật giữa hai người bọn họ.

Không ai có thể ngờ mới một tiếng trước, hai người anh rể và em vợ tưởng như không quá thân thiết này lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng nằm trên một chiếc giường. Côи ŧɧịt̠ của anh rể đang cắm bên trong miệng em vợ, lỗ nhỏ em vợ thì không ngừng cọ xát vào chân anh rể, muốn bao nhiêu dâʍ đãиɠ có bấy nhiêu dâʍ đãиɠ.

Tần Nùng được chị gái đưa về nhà trước, vì thời gian đã quá muộn ngày mai cô còn phải dậy sớm lên lớp. Trên đường đi, Tần Nùng nói với chị gái đang lái xe: "Chị phải nghiêm khắc hơn với anh rể. Bên ngoài thế gian phồn hoa, một người ưu tú như anh rể chắc chắn có rất nhiều phụ nữ tơ tưởng tới."

Tần Dịch nghe lời nói em gái, cười lắc đầu: "Đây là chuyện của anh rể em, chị không xen vào, quan hệ giữa chị và anh ấy không phải như em nghĩ đâu."

Tần Nùng khó hiểu hỏi cô: “Vậy thì là thế nào?"

Tần Dịch nắm vô lăng nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút lãnh đạm: "Hôn nhân của bọn chị không dựa trên nền tảng tình cảm."

Đây là lần đầu tiên Tần Nùng nghe chị gái nhắc đến quan hệ với anh rể, không khỏi có chút kinh ngạc, thật lâu mới hỏi: "Không có nền tảng tình cảm, vậy hai người vì sao... kết hôn?"

Tần Dịch cười nói: "Người trưởng thành là như vậy, cảm thấy thích hợp thì kết hôn, tình cảm chỉ là thứ yếu."

Chị gái cô là nhà thiết kế nội thất danh tiếng. Trong mắt Tần Nùng, chị gái là người hiền lành, đoan trang như tiên nữ, cô vẫn luôn cảm thấy vợ chồng chị gái mình khá xứng đôi, cả hai đều là kiểu người trưởng thành chín chắn có sự nghiệp thành đạt.

Không ngờ tới hai người vậy mà kết hôn không phải vì tình yêu, không hiểu sao Tần Nùng lại cảm thấy vỡ mộng, hu hu, cô không còn tin tình yêu nữa!

Ngày hôm sau, Tần Nùng ôm một bụng tức giận đi tìm cô bạn thân Lâm Tiếu để tính sổ, cô ấy đã nhờ bạn trai giúp cô mai mối và tìm một người kim chủ cho cô. Kết quả không biết mai mối kiểu gì, trực tiếp đưa cô lên giường của anh rể, thực là quá đáng!

Lâm Tiếu lúc biết chuyện cũng rất hoảng hốt liền vội vàng tìm bạn trai Kỳ Chí đến. Kỳ Chí là phú nhị đại nổi tiếng ở thành phố A là công tử có đời sống phóng túng, mọi thứ đều giỏi, mạng lưới quan hệ rộng rãi. Lần này dẫn dắt cho Tần Nùng là Liêu tổng - ông chủ của một công ty truyền thông.

Không nghĩ tới cuối cùng lại xảy ra nhầm lẫn tai hại như vậy.

Sau khi kiểm tra lại, Kỳ Chí rốt cuộc cũng phát hiện hóa ra anh ta đã đọc nhầm số phòng, số phòng của Liêu tổng đêm qua đáng lẽ phải là 2396, nhưng khi báo cho Tần Nùng thì lại là 2369, vì vậy mà có một màn sai lầm lớn.

Lâm Tiếu tức giận nhéo lỗ tai anh ta: "69, 69, trong đầu anh chỉ toàn mấy thứ đồi trụy thôi sao! Lần này còn làm trì hoãn tiền đồ chị em tốt của em!"

Kỳ Chí vội vàng nắm lấy lỗ tai, cười nói: "Thế này đi, anh lấy công chuộc tội. Cuối tuần này mời bọn em đến hội sở tốt nhất thành phố A chơi, đến lúc đó ông chủ lớn như nào cũng có tùy bọn em lựa chọn!"

Lâm Tiếu lúc này mới hài lòng gật đầu: "Như vậy còn tạm được!"

Tần Nùng cười xấu hổ: "Như vậy không tốt lắm, tớ thấy vẫn nên quên đi."

Lâm Tiếu trừng mắt, độc đoán nói: "Quên là quên thế nào? Nếu không tìm người chống lưng, thi làm sao cậu nổi tiếng, cậu tìm tài nguyên như thế nào? Cậu quên bản thân bị đá như thế nào sao? Không phải tên giáo thảo chó má kia chê cậu không nổi tiếng nên quay đầu ở bên Triệu Chí Dĩnh sao!"

Tần Nùng thở dài xin tha: "Được được được, mình đi, mình đi!"