Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Võ Nhuệ Phong.
Cuộc gọi đã được bắt máy nhanh chóng.
Người quản lý mỉm cười nói: “Võ gia, một người tên Sở Thiên Hoài đến gặp tôi mang theo thẻ ngân hàng của anh để mua xe. Tôi có nên giữ anh ta lại để anh đến xử lý không? Hay tôi nên gọi cảnh sát...”
“Xử lý cái con mẹ gì!"
Quản lý chưa kịp nói xong, Võ Nhuệ Phong đã tức giận ngắt lời, đằng đằng sát khí nói: “Cậu Sở là ân nhân của tôi, nếu anh dám đắc tội với cậu Sở, có tin tôi sẽ gϊếŧ anh không?”
“Tôi...”
Người quản lý sửng sốt một lúc, sau khi nhận ra mình đã làm gì thì vội vàng mở miệng giải thích.
Tuy nhiên, Võ Nhuệ Phong ở đầu dây bên kia không cho anh ta cơ hội giải thích mà trực tiếp cúp điện thoại.
Âm lượng điện thoại di động của người quản lý rất to, cuộc trò chuyện giữa anh ta và Võ Nhuệ Phong đã bị những người đứng gần đó nghe rõ ràng.
Triệu Na sửng sốt, lẩm bẩm một mình: “Tôi không tin... Hắn làm sao có thể là ân nhân của Võ gia được? Hắn chỉ là một đứa con rể vô dụng...”
Cô ta nhìn người quản lý và nói: “Anh có thể chắc là mình không gọi nhầm người không?”
“Tôi vẫn chưa đến tuổi mắc bệnh Alzheimer”.
Người quản lý có chút bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Na, cúi đầu đi đến trước mặt Sở Thiên Hoài, cười nói: “Anh Sở, tôi thực sự xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Tôi xin lỗi anh”.
Triệu Na tức giận nhìn Sở Thiên Hoài, vẻ mặt không tin.
Nhìn thấy thuốc của Sở Thiên Hoài đã cháy hết, người quản lý vội vàng đi sang một bên lấy gạt tàn rồi dùng hai tay giơ tới trước mặt Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài dập tàn thuốc, nhìn Triệu Na, hông phải cô nên xin lỗi tôi
Triệu Na nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Họ Sở, đừng có quá đáng”.
Sở Thiên Hoài cười lạnh: “Cô vu khống, sỉ nhục tôi, cuối cùng thì ai mới là người quá đáng?”
Triệu Na trừng mắt nói: “Tuy rằng tôi không biết cậu làm thế nào mà gặp được Võ gia, nhưng thế thì đã sao, nếu cậu ép tôi, có tin tôi sẽ không để cậu sống yên ổn sau khi về nhà không?”
Cô ta biết rõ thái độ của vợ chồng Kiều Học Thương đối với Sở Thiên Hoài, cô ta tin răng chỉ cần dẫn chồng mình đến nhà họ Kiều phàn nàn, vợ chồng Kiều Học Thương sẽ không để cho Sở Thiên Hoài sống yên ổn.
Sở Thiên Hoài chế nhạo, nói với quản lý: “Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không tuyển loại nhân viên như thế này. Nếu giữ cô ta lại, sớm. muộn gì anh cũng sẽ gặp rắc rối”.
Triệu Na tức giận nói: “Cậu cho rằng cậu là ai? Đứa con rể vô dụng như cậu mà đòi dạy dỗ quản lý của chúng tôi? Cậu cho rằng quản lý của chúng tôi sẽ nghe cậu nói bậy sao? Có giỏi thì hãy yêu cầu quản lý sa thải tôi thử xem”.
Người quản lý nhìn Triệu Na như kẻ ngốc, trầm giọng nói: “Triệu Na, cô đến phòng tài chính lĩnh tiền lương tháng này, buổi chiều không cần phải đi làm nữa”.
Vừa mới thấy được thái độ của Võ Nhuệ Phong đối với Sở Thiên Hoài, Triệu Na còn dám khiêu chiến Sở Thiên Hoài, anh ta có chút nghi ngờ đầu óc của Triệu Na có vấn đề.
Triệu Na tức giận nói: “Quản lý, anh định sa thải tôi chỉ vì lời nói của hắn ta à?”
“Bớt nói nhảm đi!”, Quản lý chỉ ra cửa: “Cút!” “Họ Sở kia, cậu đợi đấy!"
Triệu Na cay cú gật đầu với Sở Thiên Hoài và bước ra ngoài.
Phải biết răng, ở một thành phố nhỏ như Nghiêu Châu, được làm việc trong một cửa hàng như 4S cũng khiến nhiều người ghen tị.
Cô ta không có trình độ học vấn cao nên không dễ có được công việc này.
Nhưng hôm nay lại bị mất việc vì Sở Thiên Hoài.
Cô ta có thể mường tượng được, một khi việc mình bị sa thải truyền ra khắp giới kinh doanh xe Nghiêu Châu, bản thân sẽ khó có thể †ìm được việc trong ngành này.
Làm nghề này đã nhiều năm, Triệu Na thực sự không biết mình có thể làm gì khác nếu phải đổi công việc.
Phổi của cô ta sắp nổ tung rồi!