Chương 1: Đừng làm cho chị cháu thêm phiền

Theo lời nói của thầy bói linh nghiệm nhất toàn thành phố, ngày 17 tháng 9 năm 2016 là thời gian tốt nhất trong cả năm.

Vào ngày này, con gái đầu lòng của nhà họ Bạch xuất giá và gả cho con cưng của trời- người mới nổi trong giới kinh doanh của thành phố Dung, Chu Gia Hiển.

Nhà họ Chu ở thành phố Dung là gia đình nào chứ, kết hôn làm tiệc rượu rình rang, không cần phải nói là bao đặt hết cả ngày ở khách sạn xa hoa nhất thành phố, ngay cả các phóng viên báo chí cũng tranh nhau đầu rơi máu chảy từ sớm đến tối, cũng chỉ vì một câu nói quý giá của vị chủ công ty dược phẩm Tân Tấn này.

Người từ gia đình danh giá như thế này, quan sát từ đằng xa một chút cũng đều là không giận tự uy, cho dù cưới vợ đến từ trấn Lô Khê xa xôi, chuyện cưới vợ không môn đăng hộ đối như thế này làm cho người ta nhìn mà nghẹn họng trân trối, cũng không có ai dám lắm mồm nói sau lưng.

Mặc dù nhà họ Bạch là gia đình nhỏ không có danh tiếng gì, nhưng may mắn trước kia Bạch Chấn Cương có can đảm đi xa làm ăn cùng đồng hương đi đào vàng, sau đó về quê lại đầu tư xây dựng nhà máy, dần dần tích lũy không ít của cải. Tại thời đại vật tư thiếu thốn kinh tế lạc hậu như vậy, đây không thể nghi ngờ chính là người tiên phong, cho nên nhất thời cũng giàu nhất một phương. Tuy nhiên so với nhà họ Chu giàu có mấy đời, nhà họ Bạch nhất thời phất lên chỉ là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt, thật sự là trèo cao.

Mười giờ mười lăm phút, đội xe đón cô dâu đến trấn Lô Khê, một loại mười mấy chiếc xe sang xếp hàng từ cửa thôn tới dưới lầu nhà họ Bạch. Lần này gả con gái, trấn Lô Khê còn khí khái đàng hoàng hơn cả nhà họ Bạch, thật đúng là hiếm thấy.

Nghe dưới lầu đột nhiên có tiếng ồn ào, Bạch Tuệ biết đây là tới đón cô dâu. Theo lý mà nói, là một thành viên đoàn phù dâu, cô không tránh khỏi bị khí thế hung hăng của nhóm phù rể làm loạn, vậy mà lúc này lại ném đi một cái bông tai, cô như con ruồi không đầu chạy tới chạy lui trong phòng mình. Chờ tới khi tìm được ở dưới chân giường, cũng trùng hợp tránh được một trận làm loạn, chú rể đã thành công ôm cô dâu rời đi.

Đội xe ầm ầm xuất phát, Bạch Tuệ vội vàng chen lên một chiếc xe chở người thân thích của nhà họ Bạch, tạm thời tách khỏi đoàn phù dâu.

“Tuệ Tuệ, hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời chị cháu, sao cháu còn lỗ mãng như vậy, cũng đừng làm cho chị cháu thêm phiền!”