- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảnh Quỷ
- Chương 9: Dấu vân môi
Ảnh Quỷ
Chương 9: Dấu vân môi
Sáng sớm ngày hôm sau, Khúc Nhạc bị tiếng chuông cửa liên tiếp đánh thức.
Khi nhàn rỗi ở nhà Khúc Nhạc duy nhất cảm thấy cao hứng chính là cảm giác có thể ngủ thẳng tới hừng đông, kết quả kế hoạch này đang thực hiện thì đã bị tiếng vang đột nhiên vang lên này phá ngang, anh mơ mơ màng màng cầm đồng hồ ở đầu giường lên, mới 7 h 10′, mịa nó, đứa nào không có mắt vậy!
Trong lúc nhất thời các loại uất ức, không cam lòng, bất bình của mấy ngày nay đều hóa thành phẫn nộ tràn đầy, anh tức giận hò hét nhảy xuống giường, cào cào đầu, 1 bước vọt tới cửa, mở cửa ra, “Mịa nó, là ai muốn chết hả………..”
Sau khi nhìn rõ người tới thì tiếng gầm rống giận liền đột nhiên biến mất, chỉ còn lại có kinh ngạc và
hoang mang.
“Mấy người…….tìm ai?”.
Đổng Học Nguyên và mấy cảnh viên mặc đồng phục đứng ở cửa, nhếch khóe miệng miễn cưỡng cười cười, “Không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhanh như vậy, xem ra Khúc tiên sinh rời giường bực bội thật đúng là không nhỏ”.
Nhìn cục diện này, Khúc Nhạc thầm nghĩ không ổn, lúc này hỏi: “Đổng cảnh quan, không biết các người tới là……… Chẳng lẽ vụ án của tôi có tiến triển?”.
Đổng Học Nguyên rút 1 điếu thuốc lá từ sau lỗ tai, đốt thuốc, ngậm ở miệng, phun ra khói thuốc, gãi cằm 1 chút, “Khúc tiên sinh, đi theo chúng tôi một chuyến?”.
Khúc Nhạc còn bị vây trong mơ màng khi mới vừa tỉnh ngủ, nhưng hiểu được chính mình không thể từ chối, liền nghiêng người nhường đường, “Có thể để tôi rửa mặt một chút được không?”.
Đổng Học Nguyên gật đầu, đi theo Khúc Nhạc vào phòng khách.
Đổng Học Nguyên bước 1 bước vào, một cỗ khí lạnh âm lãnh và sát khí liền đập vào mặt mà tới, giam cầm trói chặt quanh thân gã, giống như gian phòng ở này đang ngăn cách ánh nắng ấm áp sáng lạn ngoài cửa sổ, duy trì mùa đông quanh năm.
Khúc Nhạc đưa mấy cảnh viên vào phòng khách, chỉ chỉ máy lọc nước ở
góc phòng, “Bên kia có nước, tốc độ rửa mặt của tôi không nhanh lắm, các người chờ tôi 1 chút”.
Chờ chưa tới 2 phút thì Đổng Học Nguyên liền cả người đã run rẩy, lại nhìn mấy tên đồng nghiệp khác, cũng đều là đồng dạng phản ứng, lính mới kia thậm chí 2 tay vòng quanh người và lui tới góc sáng sủa.
Một gã cảnh viên bị đông lạnh tới thẳng tán gẫu, “Sếp, như thế nào sẽ lạnh như thế? Bên ngoài rõ ràng có mặt trời lớn, nơi này cũng quá quỷ dị!”.
Ánh mắt Đổng Học Nguyên dò xét Khúc Nhạc đang rửa mặt, phát hiện Khúc Nhạc liền giống như không sao hết, không lạnh chút nào, cũng không có phản ứng bất thường nào, 1 tên cảnh viên khác cũng run rẩy nhỏ giọng phụ họa, “Đúng vậy, sếp, Khúc Nhạc kia như thế nào một chút cũng không cảm thấy lạnh? Càng nhìn gã càng cảm thấy có vấn đề”.
Sắc mặt Đổng Học Nguyên cũng có chút tím tái, gã đã cảm nhận qua loại cảm giác lạnh tới thấu xương này ở vô số ban đêm trong ác mộng, cho rằng là sinh ra ảo giác, nhưng gã lại thật sự đã trải qua trong cuộc sống hiện thực, trong lúc nhất thời suy nghĩ
bay loạn, lại nhìn Khúc Nhạc, gã cảm thấy chính mình càng ngày càng nhìn không thấu người này.
Tên cảnh viên dứt khoát trực tiếp tìm Khúc Nhạc nhạc, “Sao nhà anh không mở điều hòa?”.
Khúc Nhạc đang dùng sữa rửa mặt L’Oreal, trên mặt là một bãi bọt biển màu trắng, híp mắt nói: “Cậu rất nóng à? Không đúng, hôm nay mới 15 độ, cậu sẽ không bị bệnh gì chứ?”. Nói xong nhanh chóng tạo khoảng cách cùng gã ta.
Tên cảnh viên kia ấm ức trở lại phòng khách, thấy trên điều hòa đang hiển thị 15 độ, liền cực khó hiểu ngồi xuống, chỉ chốc lát lại run rẩy đứng lên, run run rẩy rẩy,
khúm na khúm núm cầu xin với Đổng Học Nguyên: “Sếp, không bằng chúng ta đi ra ngoài chờ đi, nơi này thật sự không dành cho người ngồi đợi mà”.
Thấy Đổng Học Nguyên không phản đối, mấy cảnh viên liền vội vàng chạy đi ra ngoài, chờ ở ngoài cửa. Trong hành lang chen chúc hơn 12 người dân ló đầu vểnh tai,
đang vươn cổ vẻ mặt hưng phấn mà tò mò xem xét cửa nhà của Khúc Nhạc, thỉnh thoảng ồn ào nghị luận hai câu.
“Nhìn đi, đây là tên tội phạm gϊếŧ người, con tôi nói với tôi gã rất nổi tiếng ở trên mạng!”.
“À, chúng ta cư nhiên ở cùng tầng với
tội phạm gϊếŧ người như vậy!”.
“Nhìn không ra
lớn lên nhân khuông nhân dạng như thế lại là tên biếи ŧɦái……..”.
Cũng có thằng nhóc trẻ tuổi đánh bạo lấy di động ra quay, nghĩ muốn mình là người đầu tiên truyền trực tiếp tư liệu trên Weibo, kiếm thiệt nhiều like, ngại cách khá xa, quay không rõ, cư nhiên nhắm mắt
làm liều, chậm rãi đi qua.
Đổng Học Nguyên ngậm điếu thuốc, nhíu mày trừng qua, gã bị đông lạnh tới mặt xanh mét còn chưa hồi phục, giờ phút này lại nhìn hung thần ác sát, dọa thằng nhóc kia sợ tới mức run rẩy rụt trở về.
Cửa rốt cục chuyển động, Khúc Nhạc mang giày da đi ra, chung quanh có mùi thơm nhàn nhạt như có như không, không ngọt cũng không ngấy, cũng không gắt.
Khúc Nhạc vừa ra tới, đám người vây xem lại là một mảnh xôn xao, lúc nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh, nhưng thấy Khúc Nhạc im hơi lặng tiếng thì lại có người là công dân tốt, sứ giả của chính nghĩa, liền dần dần lớn giọng nghị luận.
Mấy năm nay Khúc Nhạc lăn lộn trong xã hội, cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, lúc này đối mặt chỉ trích này thì cũng coi như là siêu nhân gặp con muỗi, bỏ đi mặc kệ là được, anh ở trong lòng nói với chính mình, không đáng tức giận vì loại chuyện này, hiện tại đoán chừng nhân dân cả nước đều đang chửi anh, nếu thật muốn tức giận với cả đám này thì chỉ sợ chính mình tức chết rồi trước rồi.
Đổng Học Nguyên hơi nhăn nhăn mũi, hắt xì vang dội 1 cái, “Trên người anh xịt cái gì?”.
Khúc Nhạc nhẹ nhàng dùng chỗ non mị của cổ tay vỗ 2 cái lên người Đổng Học Nguyên, nho nhã lễ độ khoe ra: “Kenzo Air, trong veo như nước, nhẹ nhàng như gió, thế nào?”.
Mùi thơm theo động tác của Khúc Nhạc khuếch tán tới trong lỗ mũi của Đổng Học Nguyên, Đổng Học Nguyên lắc đầu, lại hắt xì hai cái đinh tai nhức óc, mấy đồng nghiệp cảnh sát yên lặng rời xa hai bước. Tựa hồ vì xác minh lời nói “nhẹ nhàng như gió” của Khúc Nhạc, một cỗ gió lạnh nhè nhẹ từ trong cửa chậm rãi tràn ra, mọi người chung quanh không hẹn mà cùng rùng mình 1 cái.
Dọc theo đường đi, cỗ khí lạnh này cũng không biến mất.
Đổng Học Nguyên nghi hoặc nhìn Khúc Nhạc ngồi ở ghế sau trong xe, nội tâm rơi vào nghi hoặc thật sâu, vì sao mỗi người bọn họ đều cảm thấy rét lạnh như rơi vào hầm băng, mà Khúc Nhạc lại không có chút phản ứng?
Mặc dù Đổng Học Nguyên tìm không thấy nguyên nhân hợp lý, nhưng trực giác phá án nhiều năm nói cho gã, loại hiện tượng quỷ dị ít nhất có liên quan tới Khúc Nhạc.
Từ đầu đến cuối, Khúc Nhạc đều là mặt mang mỉm cười, bộ dáng vẻ mặt bình tĩnh, ai cũng không biết giờ phút này nội tâm anh đã sớm rít gào, vì sao a Lan im hơi lặng tiếng đi theo? Theo tới đây còn chưa tính, vì sao cậu ta vừa dựa vào trên lưng anh vừa phóng khí lạnh, tuy rằng anh không cảm giác gì, nhưng mấy người trên xe run rẩy cũng đã đủ chứng minh oán khí sâu nặng của a Lan!
Khúc Nhạc cố gắng kiềm chế khóe miệng run rẩy, xem phản ứng của a Lan thì Đổng Học nguyên đích xác là tên cảnh sát gϊếŧ cậu ta!
Tới cảnh cục, Khúc Nhạc bị mang vào trong 1 phòng tối, chỉ có cái bàn, 2 cái ghế, a, còn có 1 cái bàn phụ trách nếu anh không ngoan ngoãn trả lời liền soi đèn vào mắt anh.
Đổng Học Nguyên ngồi ở đối diện, thái độ coi như khách khí, ít nhất không phải bộ dáng cảnh sát bạo lực mà trên phim chiếu, điều này làm cho Khúc Nhạc thoáng yên tâm, có thể miễn đi nổi khổ da thịt không cần thiết, thật sự là vô cùng may mắn.
Khúc Nhạc mở miệng trước: “Đổng cảnh quan, anh muốn hỏi gì thì tôi tuyệt đối phối hợp”.
Đổng Học Nguyên nhướn mày, ngón trỏ gõ gõ bàn, không kiên nhẫn ném cái ánh mắt với lính mới ở phía sau, tên cảnh sát trẻ tuổi kia lập tức đứng dậy, cất cao giọng nói: “Không phải cấm anh nói, nhưng mỗi câu của anh đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa”.
Kế tiếp lại là phải tiến hành một loạt lưu trình.
Tính danh, giới tính, nghề nghiệp, chờ xác nhận từng cái thì Đổng Học Nguyên mới bắt đầu đi vào chính đề, thuốc lá cũng dập, vẻ mặt cực nghiêm túc, “Rạng sáng 3 giờ hôm nay anh ở đâu?”.
Khúc Nhạc: “Muộn như vậy, tôi đương nhiên là nghỉ ngơi ở trong nhà, trong tiểu khu hẳn là có thu hình lại, anh có thể đi tra. Vì sao hỏi tôi chuyện này, chẳng lẽ rạng sáng hôm nay lại đã xảy ra chuyện gì, còn có liên quan tới tôi?”.
“Phải hiểu rõ tình hình đi, hiện tại là tôi hỏi anh, anh không có quyền hỏi tôi”. Đổng Học Nguyên nói: “Có ai có thể chứng minh trong khoảng thời gian rạng sáng từ 3 giờ tới 5 giờ
anh đúng là ở trong nhà?”.
Khúc Nhạc có chút dở khóc dở cười, “Tôi là người đàn ông độc thân, căn bản là không ai có thể chứng minh. Tôi đã nói rồi, các anh có thể đi tra băng ghi hình của tiểu khu”.
Đổng Học Nguyên lặng im một lát, “Mấu chốt là hôm nay phát hiện băng ghi hình của tiểu khu bị trộm. Tình huống rất bất lợi đối với anh, Khúc tiên sinh”.
Trong nháy mắt Khúc Nhạc thế nhưng còn thật sự tự hỏi có thể để a Lan đi ra giúp chính mình nói suy nghĩ trong đầu hay không, nhưng lập tức liền bị chính mình mắng tỉnh. Đột nhiên phía sau lưng anh chợt lạnh, hỏi: “Có phải…….. lại có người đã chết hay không?”.
Ánh đèn bàn trong phòng tối nhỏ trắng xanh, khuôn mặt nghiêm túc trầm mặc của Đổng Học Nguyên chìm trong ánh sáng trắng âm trầm, có vẻ đáng sợ, và phía sau gã ẩn
ẩn hiện hiện sắc mặt trắng bệch của a Lan.
Tim Khúc Nhạc co lại, sợ là thực sự có người đã chết, hơn nữa……..
“Có liên quan tới tôi?”. Thanh âm của Khúc Nhạc dị thường bình tĩnh, chỉ có chính anh biết anh có bao nhiêu hy vọng đối phương cho anh 1 cái đáp án phủ định.
Nhưng hiển nhiên, chuyện này có liên quan tới Khúc Nhạc.
Ngón trỏ của Đổng Học Nguyên liên tục gõ mặt bàn, ở trong phòng tối đen vang lên tiếng “cộc cộc”,
hai bên tựa hồ tiến vào giằng co dài lâu mà gian nan, rốt cục tựa hồ gã suy xét xong, từ từ nói: “Tiểu thư ký của anh, Triệu Cường? Hơn 8 giờ sáng hôm nay bị người phát hiện chết ở trong nhà”.
Tim Khúc Nhạc đã không thể lại nặng nề hơn được nữa, anh cơ hồ không có suy xét đã bật thốt lên hỏi: “Các người sao lại hoài nghi tới trên người tôi?”.
Sau khi hỏi xong, mới chậm rãi ý thức được, thằng nhóc trẻ tuổi kia đã chết,
anh không thể tin lẩm bẩm nói: “Cậu ấy là trợ lý của tôi, không phải thư ký”.
“Anh cư nhiên đầu tiên là hỏi loại vấn đề này”. Đổng Học Nguyên không sao cả nhún vai, rút văn kiện tóm lược trong tay của cảnh sát thực tập, liếc mắt một cái, quả nhiên là chính mình nhớ lầm, “Trợ lý và thứ ký, ngoại trừ giới tính, cái khác đều giống nhau”. Nói xong gã cho Khúc Nhạc một cái ánh mắt sâu xa.
“Anh có ý gì?”. Khúc Nhạc nhíu mày.
Đổng Học Nguyên ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, một chân cong lên gác lên 1 chân khác, hai tay cùng để ở đầu gối, cằm nâng một chút hướng văn kiện trên bàn, “Anh là Gay?”.
Tuy là câu hỏi nhưng vẻ mặt khẳng định.
Khúc Nhạc nói: “Đúng vậy, tôi là Gay, nhưng cái này cũng không thể chứng mính là tôi gϊếŧ Triệu Cường. Trợ lý của tôi chẳng biết tại sao lại chết, anh nghĩ rằng trong lòng tôi dễ chịu sao? Các người lại là dựa vào cái gì hoài nghi tôi?”.
“Dựa vào dấu vân môi anh lưu lại trong nhà của Triệu Cường”. Đổng Học Nguyên nói.
Khúc Nhạc hỏi: “Dấu vân môi? Quả thực không hiểu ra sao cả! Khi nào thì tôi lưu lại dấu vân môi trong nhà cậu ta chứ? Tôi và cậu ta ngoại trừ
quan hệ công tác, đều không có quan hệ khác!”.
“Khúc tiên sinh, hiện tại người đã chết, anh đương nhiên có thể nói như vậy”. Đổng Học Nguyên hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói, “Vốn cho rằng anh là người có trách nhiệm, nhưng người yêu của anh đã chết, cư nhiên ngay cả đau khổ đều không có bao nhiêu, rất khó làm cho người ta không chấp nhận anh chính là hung thủ”.
Khúc Nhạc đứng lên, cảm thấy chính mình quả thực tức tới muốn bùng nổ, loại cảm giác này và khi đi đường đột nhiên bầu trời tạt 1 chậu nước thối tới trên đầu thì chỉ có hơn chớ không kém, anh lạnh lùng nói: “Tôi lặp lại lần nữa, Triệu Cường không có quan hệ gì với tôi hết! Mặc dù tôi là Gay, cũng không có thể kết luận tôi chính là hung thủ gϊếŧ người như vậy, anh càng không thể nghi ngờ nhân cách của tôi!”.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảnh Quỷ
- Chương 9: Dấu vân môi