Chương 8: Khi còn sống

Tường

Dương Lan, 28 tuổi, từ nhỏ ở lớn lên ở nước Mỹ, hai năm trước về nước, cha mẹ không rõ, công tác không rõ.

Gã tựa hồ có tiền xài hoài không hết, nhưng không ai biết tiền đó là từ đâu tới. Cảnh sát không tra được, lại càng không có ai biết thân phận đích thực củaTường

Dương Lan.

Thời điểm Đổng Học Nguyên theo dõi Tường Dương Lan thì phát hiện mỗi cuối tuần gã sẽ tới ghế lô tận cùng bên trong tầng hầm ngầm của Mùa Xuân Ảnh Lâu, lúc sau sẽ chờ ở 1 phòng trọ nhỏ cách đó không xa, thời gian vô định, có khi là 1, 2 giờ, có khi sẽ qua đêm ở nơi đó.

Mới đầu, bọn họ cho rằng đó là chỗ Tường Dương Lan Kim ốc tàng kiều*, dù sao đầu năm nay có chút tiền trinh đều sẽ làm như vậy. Tường Dương Lan đi rồi, bọn họ điều tra ở trong nhà trọ, kết quả cái gì đều không có, không ai, không có gì cung cấp chứng minh thân phận của gã.

*kim

ốc tàng kiều: chỉ ngôi nhà

đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc

người tình

Thân phận không rõ, hành tung quỷ dị, gia tài bạc triệu.

Đổng Học Nguyên nhớ tới tấm hình của Tường Dương Lan trong tư liệu, cái bộ dáng trưởng thành kia, khó trách các cô gái xinh đẹp sẽ tự nguyện đi cùng gã!

Nhưng mà tàn nhẫn

gϊếŧ hại 5 cô gái vô tội, động cơ của gã ta là gì chứ?

Chẳng lẽ chính là bởi vì biếи ŧɦái?

Đổng Học Nguyên đi tới gần một gian ghế lô tận cùng bên trong, mở cửa ra, nhìn ra được bên trong từng tu sửa qua, nhưng vẫn đang có chút chỗ lưu lại dấu vết ngày đó đánh nhau.

Một ngày kia, Đổng Học Nguyên mang theo vài tên đàn em theo dõi Tường Dương Lan tới Mùa Xuân Ảnh Lâu, trước đó bọn họ nhận được tin lại có 1 cô gái vô tội mất tích, có thể đã bị gϊếŧ hại!

Mang tâm tình thấp thỏm, bọn họ bao vây Mùa Xuân Ảnh Lâu, nhưng mà tội phạm không ở ghế lô Tường

Dương Lan thường đi nhất, mà là gần gian tận cùng bên trong kia, cũng chính là cách vách!

Cuối cùng trải qua đấu

tranh ngắn ngủi, lãng phí mấy viên đạn, bọn họ rốt cục bắt được tội phạm.

Nhưng lại không phải là Tường

Dương Lan.

Nghĩ tới đây thì Đổng Học Nguyên sửng sốt một chút, nhớ lại ngày đó bọn họ đều đắm chìm ở trong hưng phấn bắt tội phạm, ai cũng không lo lắng Tường

Dương Lan ở phòng cách vách, gã có bị gì không?

Tiếng đánh nhau vang như vậy, thiết bị cách âm bình thường, cho dù đeo tai nghe, chẳng lẽ Tường

Dương Lan thật sự nghe không thấy thanh âm gì? Người bình thường đều sẽ đi ra xem một chút tình huống chứ?

Đổng Học Nguyên đi ra khỏi ghế lô, đi vào phòng cách vách, sô pha, máy chiếu DVD, WC, bài trí giống nhau như đúc. Đổng Học Nguyên nhớ rõ ngày đó có nhìn thấy Tường

Dương Lan đi vào nơi này, như vậy gã khi nào thì đi ra khỏi đây chứ?

Nhìn quanh bốn phía, không khí âm lãnh ẩm ướt, cảnh tượng lặng như tờ không có một bóng người, Đổng Học Nguyên đột nhiên nhớ tới khuôn mặt xuất hiện trong ác mộng của mấy ngày nay, thái dương trần đày máu đỏ tươi, vết thương ở tim, còn có khuôn mặt âm trầm mà thù hận của đối phương………..

Đổng Học Nguyên bỗng nhiên giữa lưng rét run, mồ hôi lạnh ứa ra. ==================================================================

Cảnh sát đi khỏi chưa tới 1 giờ thì Khúc Nhạc ngừng làm việc, bất đắc dĩ mở báo mạng, chỉ thấy các trang đầu của các trang web lớn đều giật tít to “Cảnh sát đã điều tra sự kiện Sophie”, Khúc gϊếŧ người chạy trời không khỏi nắng”, và hình chụp cùng bài viết liên quan.

Là người đều không thể thừa nhận loại kí©h thí©ɧ này, vì không cho huyết áp chính mình lên cao, Khúc Nhạc quyết đoán tắt

báo mạng, cảnh sát mới đi một hồi, còn có hình chụp truyền đi từ bên trong công ty, tốc độ thật đúng là nhanh………

Lúc này tiểu Trương gõ cửa đi vào, nhìn thấy Khúc Nhạc mặt tỉnh bơ thì do dự nói: “Quản lí, Trương quản lí ở bên ngoài chờ ngài”.

Jack Trương?

Lúc này gã tới làm gì?

Cửa phòng khách đóng chặt, chỉ còn lại có Khúc Nhạc và Jack Trương chờ ở bên trong.

Jack Trương vừa nhìn thấy Khúc Nhạc liền kích động đứng lên nói: “Khúc Nhạc, anh có nói những lời không cần thiết cùng cảnh sát không?”.

Khúc Nhạc ngồi xuống, nhướn

mày, “Cái gì kêu là lời nói không cần thiết?”.

Jack Trương hạ giọng, tựa hồ trong phòng còn có người thứ ba nhìn không thấy người, “Chính là chuyện của tôi……..và Sophie”.

Khúc Nhạc chẳng thèm trả lời mà lại nói: “Cảnh sát hỏi tôi cái gì thì tôi trả lời cái đó, bọn họ không có hỏi thì tôi sẽ không trả lời”.

Làm quản lí phòng đối ngoại, Khúc Nhạc am hiểu loại đối đáp xã giao ba phải cái nào cũng được này, không phải bên trái cũng không phải bên phải, không khẳng định cũng không phủ định, nói cũng như chưa nói. Nhưng mà người nghe lại sẽ sinh ra một loại ảo giác, cho rằng Khúc Nhạc cung cấp tin tức mà hắn ta muốn biết tới.

Jack Trương cũng không ngoại lệ, gã thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nói như vậy cảnh sát cũng không có hỏi quan hệ của tôi và Sophie?”.

Khúc Nhạc gật đầu, “Không có”. Không hỏi quan hệ của Jack Trương và Sophie, chỉ hỏi quan hệ của tôi và Sophie. Nhưng vì chứng tỏ tôi không có quan hệ với Sophie nên tất nhiên sẽ khai ra Jack Trương.

Nhận được toàn bộ trả lời an toàn thì Jack Trương lập tức sửa lại trạng thái hoang mang lo sợ trước đó, ý thức được mới vừa rồi đã đánh mất mặt mũi trước mặt Khúc Nhạc, giọng điệu không tự giác phóng đại, “Kia không có việc gì, không có biện pháp, gần đây Khúc quản lí rất nổi bật, làm cho công nhân nhỏ chúng tôi thật chịu không thấu”.

Ngụ ý đều là Khúc Nhạc gây họa, liên lụy gã vội vội vàng vàng.

Khúc Nhạc tự nhiên cũng nghe ra ẩn ý đó, ánh mắt không biến hóa mảy may nào nhìn về phía Jack Trương, đôi mắt đen nhánh, làn da trắng nõn, vốn là bề ngoài cực đẹp mắt, hiện tại nhìn như thế nào lại thấy dọa người,

lời nói Khúc Nhạc nói ra lại càng dọa người.

“Jack Trương, vì sao cậu sợ hãi cảnh sát biết quan hệ

của cậu và Sophie? Người là cậu gϊếŧ?”.

Jack Trương mạnh xoay người, mặt mũi thật vất vả làm bộ lại văng tung tóe, giống như Khúc Nhạc phi lễ gã, “Anh nói cái gì? Tôi không có một chút quan hệ với cô gái đó, chúng tôi đã sớm chia tay, không quan hệ! Hiện tại cô ta đã chết, đương nhiên càng không liên quan tới tôi!”.

Jack Trương còn muốn gì đó nứa nhưng giờ phút này lại ngậm miệng, kinh nghi bất định

(kinh ngạc khó hiểu)

nhìn Khúc Nhạc, “Chẳng lẽ cảnh sát đã nói gì với anh? Bọn họ hoài nghi tôi?!”.

Khúc Nhạc âm thầm lắc đầu, loại tố chất tâm lý này thật khó mà qua cửa được, khẩu khí lại khẳng định nói: “Cậu là người cuối cùng nhìn thấy”.

Cái này khiến Jack Trương càng khẳng định cảnh sát nhất định nói gì đó với Khúc Nhạc, bởi vì Sophie bất mãn phí chia tay quá ít, lại lén đi tìm gã, chuyện này trừ bỏ cảnh sát điều tra ra và nói cho Khúc Nhạc thì Khúc Nhạc không có khả năng biết đến.

Jack Trương nháy mắt có loại cảm giác hôm nay bị theo dõi, ngày mai bị bắt. Nhưng mà lòng gã vẫn đang tồn chút hi vọng, hỏi han: “Anh…….làm sao anh biết được?”.

Khúc Nhạc rất muốn nói, tôi cái gì cũng không biết, tôi vừa bẫy thì cậu đều nói tuốt tuồn tuột cho tôi biết. Nhưng anh cái gì cũng chưa nói, cũng chỉ là bảo trì trầm lặng, một bộ dáng điệu bí hiểm nhìn Jack Trương.

Jack Trương nhất thời càng thêm khẩn trương, gã sợ hãi một khi công chúng biết người có quan hệ với Sophie không phải Khúc Nhạc mà là gã, phản ứng của ông già gã, phản ứng của truyền thông, còn có làm người thừa kế

PI sẽ tạo thành ảnh hưởng đối công ty, gã đều không gánh vác nổi những điều này. Lúc này gã càng thêm ý thức được chính mình nhỏ bé vô lực.

Jack Trương nói lớn: “Anh muốn nói cái gì? Tôi là công tử bột, là bại gia tử (là kẻ ăn chơi tiêu xài hoang phí, vô tích sự, phá của), chỉ biết bôi nhọ công ty? Đúng hay không! Tôi làm sao biết cô gái đó sẽ vô duyên vô cớ chết, đều không có một chút liên quan tới tôi!”.

Khúc Nhạc đứng lên, mở cửa phòng khách ra, anh đã có được tin tức mà mình muốn, không cần phải ………lại tiếp tục quần nhau cùng Jack Trương, lập tức nói lấy lệ: “Jack Trương, cậu đã không phải công tử bột thì

liền đi làm việc đi”.

Jack Trương lập tức á khẩu, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Khúc Nhạc, ngay cả oán hận đầy bụng cũng không có thể làm trò nói ra trước mặt toàn bộ công nhân viên chức của công ty, chỉ có thể trong lòng

không cam lòng mà đi khỏi.

Khúc Nhạc quay lại văn phòng, nhíu mày.

Từ chỗ Jack Trương thì anh biết Sophie lại đi tìm Jack Trương, nhưng không thể chứng minh người cuối cùng gặp Sophie chính là Jack Trương. Bởi vì người gặp cuối cùng nhất định là hung thủ, mà xem biểu hiện vừa rồi thì Jack Trương hoàn toàn không có cái lá gan kia.

Nói tới động cơ, đơn giản chính là phá thai và chia tay, chỉ cần đưa đủ tiền mặt, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, rõ ràng không thành lập động cơ gϊếŧ người.

Về phần cha mẹ của Sophie, bọn họ từ nông thôn tới thành phố H, không quen biết ai, chỉ sợ ngay cả tên Khúc Nhạc cũng không biết, vì sao sẽ một mực chắc chắn chính Khúc Nhạc chính là hung thủ chứ?

Khúc Nhạc nhớ tới lời nói của An Khúc.

——Ông bị người khác hãm hại.

Bãi đỗ xe cao ốc PI, đối mặt mà tới chính là 2 quả trứng thúi, bể đầy người đều là tanh hôi tanh hôi.

“Mày đồ cặn bã, tội phạm gϊếŧ người, đi chết đi ——”.

Bảo vệ cửa ngăn lại người đang không ngừng giãy dụa chửi bới, Khúc Nhạc mặt tỉnh bơ lái xe rời đi.

Cái nhạc đệm nhỏ này qua đi không lâu thì Khúc An gọi điện tới.

Vẫn là khẩu khí bất cần đời như cũ, “Hello, ông còn sống không?”.

“Ông cảm thấy sao?”.

“Xem ra sống rất tốt”.

“Nếu cũng có người tặng ông 2 quả trứng thối thì tôi càng sống khỏe hơn nữa”.

Bên kia truyền tới tiếng cười đau sốc hông của An Khúc, “Mau nói cho tôi biết là vị anh hùng nào làm hả? Nhạc tử, hãy nghe tôi nói, dũng sĩ thật sự thì có gan đối mặt trứng thối!”.

“Cút đi ——”.

An Khúc cười xong, giống như vô tình hỏi: “Ông đã suy nghĩ kĩ chuyện lần trước tôi nói chưa?”.

Khúc Nhạc nói: “Chờ 1 thời gian nữa, giờ phút mấu chốt bên này của tôi chưa tới?”

An Khúc: “Khi nào thì giờ phút mấu chốt mới tới?”.

Khúc Nhạc: “Chờ sau khi bắt được người hãm hại tôi”.

An Khúc dừng một chút, nói: “Được, tôi không ép ông. Bên ông không có việc gì chứ, nếu không tôi qua chiếu cố một chút người bị tổn thương?”.

Khúc Nhạc tức giận nói: “Ai là người bị tổn thương hả? Không cần ông chiếu cố, dù sao có a Lan…….”.

“Ai?”

Thái dương Khúc Nhạc giật giật, “Không ai, dù sao không cần ông chiếu cố, hẹn gặp lại”.

Bên kia An Khúc nghe điện thoại vang lên tiếng tút tút thì sắc mặt âm trầm.

Về tới nhà, vẫn là một mảnh tối như mực như cũ, nhưng Khúc Nhạc đã quen rồi, không bằng nói không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

“Tôi về rồi”.

Trong bóng đêm xuất hiện khuôn mặt trắng bệch, người tới không nhanh không chậm nhìn chằm chằm Khúc Nhạc.

Đúng, chính là cái mặt dày đặc quỷ khí này, nhưng lại làm cho anh cảm thấy an tâm, cho dù lọt vào gièm pha hiểu lầm lớn ra sao thì chỉ cần đối diện a Lan thì Khúc Nhạc cảm thấy chính mình có thể lấy lại bình tĩnh lúc ban đầu.

Khúc Nhạc âm thầm buồn bực, đó là một hiện tượng kỳ quái, chẳng lẽ ở chung lâu cùng quỷ còn có thể sinh ra tác dụng phụ ghét người thích quỷ hả?

A Lan nói: Ăn cơm”.

Khúc Nhạc: “Ừ”.

Khúc Nhạc lùa 2 miếng cơm, “Cậu làm gì nhìn chằm chằm tôi thế?”.

A Lan không nói chuyện, điện thoại của Khúc Nhạc kêu bíp bíp, cư nhiên là Đổng Học Nguyên vừa mới gặp xong.

“Xin lỗi, Khúc tiên sinh, xin hỏi anh có quen biết một người tên là Tường Dương Lan không?”.

Khúc Nhạc nghĩ nghĩ, “Không biết. Người này có quan hệ với Sophie à?”

Đổng Học Nguyên bên kia tựa hồ không tin, kinh ngạc nói: “Như thế nào sẽ không quen biết? Anh nghĩ kĩ lại coi”.

Khúc Nhạc nhíu mày nghĩ lại, bỗng nhiên nhìn a Lan 1 chút, tỉnh bơ nói: “Thật sự không biết. Vì sao Đổng cảnh quan cảm thấy tôi quen biết người này? Anh ta có liên quan tới sự kiện lần này sao?”.

Trước đó Đổng Học Nguyên tựa hồ đã bị kinh hách, giọng nói có chút dồn dập, “Tôi không biết, mịa nó, rõ ràng không có quan hệ cùng người kia, tôi chính là………”. Dừng một chút, gã tựa hồ ý thức được chính mình thất thố, “Thật có lỗi, cảm xúc của tôi hơi thái quá, gần đây thường xuyên mơ ác mộng. Yên tâm đi, không liên quan tới anh, tôi cũng chỉ thất thố hỏi một chút”. Nói xong liền sốt ruột cúp điện thoại, dứt khoát gọn gàng, hoàn toàn là tác phong của cảnh quan.

Khúc Nhạc líu lưỡi, bỏ điện thoại xuống, hỏi a Lan: “Cảnh sát gϊếŧ cậu có phải kêu Đổng Học Nguyên hay không?”.

Tường

Dương Lan, Dương Lan không phải là a Lan sao?

Giả thiết này thành lập trên suy đoán, vì sao Đổng Học Nguyên sẽ đột nhiên hỏi Khúc Nhạc có quen biết a Lan hay không, chẳng lẽ khi còn sống a Lan liền có quan hệ gì với chính mình?

Về phần Đổng Học Nguyên, nếu để ý người Dương Lan này như vậy, rất có thể chính là cái cảnh sát mà a Lan muốn gϊếŧ chết.

Nội tâm Khúc Nhạc bình tĩnh, cực chờ mong trả lời của a Lan, có một loại lỗi hóa thân thành thám tử Conan, thiếu chút nữa hô to “Chân tướng chỉ có một”.

A Lan im lặng 1 lát mới nói: “Ai là Đổng Học Nguyên?”.

“……..”.

Khúc Nhạc lập tức nhụt chí, thật sự không lời nào để nói đối với mặt quỷ vô tội của a Lan, đột nhiên nhớ tới vấn đề vừa rồi bị cắt ngang nên hỏi: “Vì sao vừa rồi cậu nhìn chằm chằm vào tôi?”.

Thật ra Khúc Nhạc thật sự là tìm cớ để hỏi thôi, bởi vì chỉ cần anh ở nhà thì ánh mắt của a Lan liền luôn theo đuôi anh.

Trên thế giới này có thể có người không có lúc nào là không quan tâm mình, toàn tâm toàn ý đối đãi mình, coi mình là toàn bộ thế giới, sinh mệnh duy nhất, sẽ không cảm thấy rất cảm động sao?

Tuy rằng đối phương là quỷ……..

A Lan nhìn chằm chằm Khúc Nhạc, “Nghĩ muốn làm anh”.

Khúc Nhạc: “……..”.

Được rồi, nếu đối phương không có loại xấc láo này, vọng tưởng dĩ hạ phạm thượng

(kẻ dưới mạo phạm bề trên) liền thật sự hoàn mỹ...... = =