Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Quỷ

Chương 2: Gặp quỷ

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trở lại khu nhà đã là 5 h 30 sáng, một đêm say rượu, đầu đần độn, đau nhức, hơn nữa……..

Khúc Nhạc câm nín nhìn chính mình trong gương, dấu đỏ loang lổ, anh cái dạng này quả thật không thích hợp đi công ty.

Chỉ tùy ý vắt khăn tắm ngang hông, liền thản nhiên đi ra khỏi phòng tắm, Khúc Nhạc cầm điện thoại, “A lô, Trương sir, tôi là Khúc Nhạc…….”.

“Khúc Nhạc, làm sao vậy, giọng sao lại khàn như vậy?”.

“Trương sir, đoán chừng sau buổi tiệc đêm qua thì trên đường trở về bị cảm lạnh. Ngày hôm qua tôi đã bố trí tốt công việc của hôm nay, Jack cũng học được kha khá rồi, tôi cảm thấy hôm nay có thể cho Jack tự mình quản lý phòng PR(đối ngoại), cậu ta nhất định sẽ làm rất tốt”.

“Anh đề cao nó

quá rồi”.

Trương sir không thích người khác gọi gã là Trương đổng

(giám đốc),

nói nó không đủ thân thiết, sau đó tất cả mọi người sửa miệng gọi gã là Trương sir. Nhưng Khúc Nhạc không thấy thay đổi cách gọi rốt cuộc có điểm

nào thân thiết hơn đâu.

Nói ví dụ, ép Khúc Nhạc dạy đứa con trai Jack Trương bất học vô thuật còn tự cho mình siêu phàm của gã ta.

*bất học vô thuật: không học vấn, không nghề nghiệp

Jack Trương từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, tự xưng là người Mỹ cao quý, cũng không thừa nhận chính mình con cháu Viêm Hoàng, liền ngay cả ở trong công ty cũng đều là một mực nói tiếng Mỹ lưu loát tiêu chuẩn.

Dưới

vẻ mặt khoa trương và um sùm lên án ông già nhà gã với Khúc Nhạc thì lúc này mới Khúc Nhạc hiểu được tên nhị thế tổ

(thế hệ nh à giàu thứ 2)này thật ra chính là thằng ngốc từ đầu tới đuôi.

“Chucky

(tên tiếng anh của Khúc Nhạc), anh có biết hay không, nếu không phải ông già đóng băng tài khoản của tôi thì tôi sẽ không tới Trung Quốc lạc hậu này, hiện tại tôi hẳn là ở trong quán bar ôm gái đẹp, quán bar anh hiểu hay không, chính là chỗ uống rượu…….”. lải nhải, lải nhải một đống lời nói nhảm.

Chỉ sợ ở trong mắt của Jack Trương, toàn bộ người Trung Quốc đều là người quê mùa chưa thấy qua việc đời.

Ngay cả Khúc Nhạc xưa nay nhã nhặn khiêm tốn, ở trong lòng cũng phải thầm mắng 1 tiếng “Nhị thế tổ ngu ngốc”. Nhưng cố tình anh không thể nói ra, vì sao ư? Ai kêu người ta sinh trong hũ vàng chi, có ông già kiêu ngạo thâm hiểm chi.

Đã hơn một năm nay Khúc Nhạc không ít lần chùi

mông

(giải quyết hậu quả do việc làm của ng` khác)

cho Jack trương, đương nhiên không phải chùi

mông thật sự……..

Jack Trương háo sắc, đây là sự thật khi Khúc Nhạc chưa gặp gã thì đã biết, quấy rối đồng nghiệp, nam nữ không kiêng, cũng không ít lần bị phụ nữ mang thai tìm tới cửa, những phiền toái như con sóng vỗ liên tục này đều là Khúc Nhạc quản lí phòng PR vừa trấn an đối phương, đồng thời còn muốn giữ gìn hình ảnh công ty đối ngoại PI, giải quyết từng cái một.

Từ lúc bắt đầu dạy nhị thế tổ ngu ngốc này thì Khúc Nhạc phát hiện sự kiềm chế của chính mình lấy đơn vị mỗi giờ từ từ tăng cao lên.

Cho dù biết Jack Trương căn bản không quen thuộc sự vụ công ty, nhưng có thể giao công việc cho nhị thế tổ này, chính mình thoải mái nhàn nhã thì là chuyện thật tốt lần đầu Jack Trương làm từ lúc đi theo Khúc Nhạc học tập tới nay.

Khúc Nhạc thả lỏng thân thể, nằm ở trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh như đi vào cõi thần tiên mộng ảo, dù sao công ty là của nhà họ Trương bọn họ, anh chỉ là làm thuê thôi, cho dù Jack Trương làm ra phiền phức lớn cỡ nào thì cũng có cha cậu ta đỡ, anh có thể ngủ 1 giấc ngon lành rồi.

“Rầm ——”.

Trong phòng yên lặng đột nhiên truyền tới tiếng 1 vật nặng rơi xuống đất.

Chẳng lẽ là cướp đột

nhập vào nhà ư?

Năm mới sắp tới rồi, cho dù là bọn cướp, bọn trộm cũng đang nghĩ cách ăn tết, trên tin tức đã có có rất nhiều vụ án như vậy.

Khúc Nhạc lập tức từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng cầm lấy gậy điện đặt ở đầu giường, nhẹ tay nhẹ chân đi tới chỗ phát ra thanh âm —— thư phòng cách vách.

Mở đèn lên, sau khi

thấy rõ

cuốn sách bìa cứng rơi trên mặt đất

thì Khúc Nhạc cực thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là cuốn sách không cẩn thận rơi xuống đất.

— — Mịa nó, hù chết người luôn rồi nè.

Ngay khi Khúc Nhạc xoay người trở về phòng thì phía sau lại đột nhiên vang lên 1 thanh âm đồng dạng, sau đó lại là

mấy tiếng “Rầm — — rầm —— rầm ——

Căn phòng trống trải một mảnh quỷ dị.

Không thể nào?

Thân thể Khúc Nhạc cứng đơ, chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sách trên cả giá sách tựa như chiến sĩ anh dũng hy sinh đang rất có quy luật, rất có tiết tấu nhảy xuống.

Chính là nghĩ muốn tự sát cũng không có thể chọn nhà anh chứ, hoàn toàn có thể đi thêm mấy bước nữa, chạy tới bên ngoài tông vào xe và vân vân, làm ơn đi các cuốn sách ơi, đừng mang theo sự dọa người như vậy chứ, trường hợp cực quỷ dị kinh tủng.

Đây là có người đùa dai, đang trêu đùa anh hay sao? Như vậy cũng phải có người thứ hai ở trong phòng này chứ!

Khúc Nhạc theo bản năng buột miệng thốt ra: “Gặp quỷ!”.

Nói xong câu đó thì Khúc Nhạc bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, lông tơ cả người dựng đứng, không rét mà run, hô hấp tạm dừng, liền ngay cả tim đập cũng hận không thể dừng lại.

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, chỉ có tiếng các cuốn sách tự sát nhảy xuống “Rầm ——rầm ——”.

Khí lạnh càng nhiều, trên trán Khúc Nhạc chậm rãi nhỏ 1 giọt mồ hôi to như hạt đậu, giọng nói run run tự an ủi chính mình: “Cái này, thật ra, cũng không, không có gì, coi lâu còn phát hiện, thật có tiết tấu, có mỹ cảm”.

Giống như vì phản bác lời nói của Khúc Nhạc, cả giá sách tức khắc an tĩnh lại, tiếp theo rầm một tiếng, toàn bộ sách đều mới rơi xuống.

Khúc Nhạc giật giật khóe miệng, trên thực tế đã co rút rồi. Anh cảm thấy chính mình có một chút suy nghĩ cần phải sắp xếp lại.

Đầu tiên, cái này có khả năng là lực hấp dẫn của địa cầu đột nhiên tăng thêm hoặc là quỹ đạo vận hành xuất hiện lệch lạc.

Ví dụ như có một ngày địa cầu đột nhiên phiền chán cuộc sống nhất thành bất biến

(đã hình thành thì không thay đổi), tựa như ông chồng chán ghét mỗi ngày nhìn mặt bà vợ, vì thế ở bên ngoài có……!

Địa cầu thoát khỏi quỹ đạo đẩy bản thân xuống 1 chút vì thế liền đã xảy ra sự kiện kể trên.

Quỷ mới tin a!

Thứ 2 có khả năng là anh đột nhiên kích khởi siêu năng lực đã rất lâu, dưới tình huống bị kí©h thí©ɧ nên không tự giác liền sử dụng.

Tưởng tượng như vậy, quả nhiên anh là đại nhân vật khó lường ha, chẳng lẽ từ nay về sau cứu vớt toàn bộ loài người, thậm chí trọng trách của địa cầu liền giao trên tay anh sao?

Chính mình khoác áo choàng đỏ thẫm tương tự, bộ dáng mặc qυầи ɭóŧ bên ngoài…….Hay là trực tiếp làm cho anh chết luôn đi!

Cuối cùng, chẳng lẽ……… Quả nhiên…….. Có quỷ sao?!

Không thể nào, chẳng lẽ anh sẽ bị mất mạng?

Nhớ lại các loại tình tiết của phim kịnh dị, cùng với cuộc đời 35 năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm của chính mình thì Khúc Nhạc thật sự không có từng hại ai cả……..

“Oan, oan, oan……..”.

Please, đầu lưỡi mày nhanh chấn chỉnh lại cho tao đi!

“Oan có đầu, nợ, nợ, nợ có chủ! Tôi, tôi, tôi từng làm hại anh à……..?”.

Thật ra Khúc Nhạc muốn nói: “Tôi tuyệt đối chưa hại ai cả”, nhưng sắp thốt ra lại sửa miệng. Ai biết bay trên cửa sổ chính là cái thứ gì chứ, heo, trâu, cá, gà, vịt? Anh tự xưng là là động vật ăn thịt, ai biết nó có phải là 1 trong những con đó không, oán hận anh ăn nó, tới đây đòi nợ!

Cái gì, vì cái gì anh sẽ biết đối phương đang bay trên cửa sổ hả?

Mịa nó, chỉ cần mắt không mù thì đều sẽ nhìn đến cả thư phòng chỉ có cửa sổ bay một mảnh đông nghìn nghịt!

Đột nhiên một luồng khí lạnh đối mặt áp sát tới, đèn tiết kiệm năng lượng xoẹt xoẹt lắc mạnh 2 cái, nhất thời một mảnh tối thui, gió lạnh thổi vù vù, nhưng mọi thứ trong thư phòng lại không chút sứt mẻ.

Khúc Nhạc nín thở, tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng lại có thể tinh tường cảm giác được con quỷ kề sát thân mình của chính mình, khí lạnh nhẹ nhàng thổi ở bên tai, 1 tiếng nói trầm thấp vang lên ở trong đầu.

” ——Anh tên là gì?”

Lông tơ của Khúc Nhạc một đường từ bên tai dựng đứng tới

bàn chân, đúng lý hợp tình nói: “Đại, đại trượng phu, đi, đi không thay tên ngồi không đổi họ, tôi tên là An Khúc!”.

Xin lỗi An Khúc, thời khắc mấu chốt anh mượn tên chú để giữ mạng, nói ra chỉ có khác 1 từ thôi, hẳn là không thành vấn đề đi.

Quỷ im lặng 1 hồi, Khúc Nhạc âm thầm đắc ý, hừ, thế nào, mày tìm lầm người rồi nhá!

Sức lực siết chặt Khúc Nhạc lại siết chặt hơn, 1 luồng khí lạnh từ thư phòng lan tràn tới phòng ngủ, một lát sau khí đen cuốn một đống giấy chứng nhận trở về.

Khúc Nhạc: “——!”

Không coi ai ra gì, giấy chứng nhận bị lật qua lật lại coi từng cái 1, Khúc Nhạc nuốt nuốt nước miếng, “Hãy nghe tôi nói đã, đó là hiểu lầm…….”.

Nói còn chưa dứt lời thì đầu óc của Khúc Nhạc một trận choáng váng, cảm giác cả thân thể bị quăng lên, vẽ 1 vòng tròn giữa không trung, phục hồi tinh thần lại thì phát hiện chính mình đã nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ, thân thể không thể cử

động, nặng trịch, bị vật nặng đen thui đè nặng.

Không cần nhìn thì cũng biết là ai rồi.

Khúc Nhạc kiên trì, từ từ khuyên bảo: “Người anh em này, chết đều đã chết, anh cũng không sống lại được, thành quỷ cũng không dễ đi, nếu tôi đắc tội anh ở đâu, anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì tôi có thể giúp anh”.

“—— Làm anh”.

“Anh trai, anh là muốn………..thải dương bổ âm

sao?”.

“—— Không phải……..”.

Quỷ đè ở trên người gã rung động một chút, trong nháy mắt Khúc Nhạc rất muốn gϊếŧ chết đối phương, đừng tưởng rằng anh nhìn không thấy sẽ không biết con quỷ chết tiệt này đang chê cười anh!

Mất trinh là chuyện nhỏ, mạng nhỏ quan trọng hơn, nếu con quỷ này là anh đẹp trai thì Khúc Nhạc vẫn là rất vui vẻ hoàn thành tình cảm giữa người và quỷ và vân vân.

Gì, tiết tháo? Đó là cái gì vậy?

Khúc Nhạc hỏi: “Xin hỏi anh là nam …….hay là nữ?”.

Được rồi, chỉ nghe thanh âm của giọng nói thì nhất định là nam, nhưng ai có thể cam đoan không phải là xuân ca nhất lưu chứ

(anh trai chơi bời???)
? Anh là

thuần gay, vô cảm với nữ giới. Nhưng mà nếu là như thế này thì anh có cần kêu đối phương là anh giai nữa không ha?

Quỷ kia lặng im 2 giây, khí lạnh đi xa, Khúc Nhạc lập tức toàn thân thoải mái, hô hấp cũng thông thuận.

Mặt trời nhô lên nơi chân trời, khí đen dày đặc trong phòng, 1 khuôn mặt trắng bệch như ẩn như hiện, thân hình cao lớn nhuộm bóng tối càng đen đậm hơn so với khí đen.

Mắt Khúc Nhạc không hề chớp, sững sờ trừng con quỷ kia, miệng khẽ nhếch lại nói không ra lời.

Siêu đẹp trai!

Khuôn mặt kia không hề có huyết sắc, mày kiếm nhập tấn*, đôi mắt thâm thúy, môi mỏng như lưỡi dao, mái tóc đen dài chấm vai, mặt than, quỷ khí dày đặc.

Lúc này 1 tia nắng ấm áp chui qua cửa sổ, xua tan khí đen tràn ngập quanh thân của con quỷ, khuôn mặt đẹp trai vốn âm u tức giận thế nhưng trở nên mơ hồ, thái dương và ngực nứt ra cái lỗ to, chảy ra máu tươi màu đỏ tươi, từ khuôn mặt điển trai uốn lượn tới xương quai xanh, trong lỗ to trên ngực trào ra máu tươi lại ướt đẫm cả thân mình, tí tách, một bãi máu, phối với ánh mắt thẳng tắp của con quỷ kia thì cực đáng sợ.

Nếu vừa rồi là đẹp trai tới nỗi làm cho người ta nói không nên lời nói, hiện tại thì Khúc Nhạc chính là sợ tới mức nói không nên lời.

Khúc Nhạc nghẹn họng, “Tôi…..Tôi sợ máu”.

Tiếp theo hai mắt nhắm lại, ngã quỵ về phía sau, trước khi ngất xỉu thì không quên căm giận thề, bố mày tuyệt đối sẽ không theo khuôn mặt đầy máu của mày lên giường đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ!!

Con xe của Nhạc ca nà
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ




























🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
* mày kiếm nhập tấn: chân mày hình kiếm, dài tới tóc mai theo

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »