Chương 25: Vân Sơn Quán 14

Tiếng chuông này Phó Thải Thải rất quen thuộc, đó là bản nhạc mà Dương Anh từng nói là ca khúc yêu thích của cô ấy. Mọi thông tin liên lạc của cô ấy đều được cài đặt với âm thanh này.

“Vì sao điện thoại của Dương Anh lại ở đó?”

Hùng Diệp có vẻ không kiên nhẫn: “Nhanh lên đi, nếu cậu không trèo qua, tôi cũng không có muốn ở lại đây đâu.”

“Hùng Diệp, cậu không thấy tình hình này rất kỳ quái sao? Tôi thật sự muốn phát điên rồi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

“Tôi mới là người muốn phát điên đây, cuối cùng không bị giám sát, có thể trốn thoát rồi, cậu còn ở đây khóc lóc làm gì? Cậu không nghĩ trốn đi thì tôi còn tưởng cậu không muốn trở về luôn đó."

“Chẳng lẽ cậu không quan tâm một chút tình hình hiện tại của Dương Anh sao? Cô ấy có thật sự trốn thoát an toàn không?” Phó Thải Thải bỗng nhiên không còn tức giận, mà hoàn toàn dao động: “Ghế dựa ở đây, nếu đã ra ngoài, tôi sẽ không thể trở vào trong"

“Cậu chắc chắn sao? Chỉ cần cậu bình tĩnh và kiên nhẫn là có thể trốn thoát.”

“Tôi muốn đi tìm bọn họ, tôi không rời khỏi đây, tôi muốn làm rõ mọi chuyện!” Phó Thải Thải quay người, nhảy lên ghế dựa, rồi lại nhảy xuống đất.

Hùng Diệp tức giận nói: “Thật là không biết phải làm sao với cậu, nếu cậu thật sự không chịu nghe, tôi sẽ không quan tâm nữa.”

Hai người cuối cùng nhìn cửa sắt một lần nữa rồi quay lại sâu trong Vân Sơn Quán.

Khi đi ngang qua khu vực trung tâm của Vân Sơn Quán, Phó Thải Thải co rúm lại, không dám chắc nơi này có đang ẩn giấu điều gì quái gở, quan trọng là phải làm rõ tình cảnh của bây giờ.

Đi về hướng đông, may mắn thay trên đường không gặp chuyện gì kỳ lạ, mọi thứ đều thông suốt. Khi đến gần hành lang ngoài, hai ngọn đèn trắng sáng lờ mờ, một người đàn ông từ trong bước ra ngoài hút thuốc.

“Tiền Khúc Bộ!”

Phó Thải Thải vọt tới trước mặt hắn, túm lấy quần áo của hắn, làm cho Tiền Khúc Bộ gần như bị lôi xuống đất.

“Phó Thải Thải, cậu làm gì vậy?” Tiền Khúc Bộ lùi lại, sau đó đau đớn liếc nhìn về phía Phó Thải Thải, khi nàng dẫm lên chân hắn.

“Dương Anh đi đâu? Có phải bị cậu bắt cóc không? Tôi đã báo nguy, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, cậu tốt nhất là thành thật khai báo cho tôi.”

Ngoài sân có tiếng động lớn, mọi người trong phòng đều cùng nhau quay lại nhìn. Hùng Diệp đứng bên cạnh cũng không có ý định ngăn cản.

Dù Phó Thải Thải hùng hổ và đe dọa, nhưng Tiền Khúc Bộ vẫn giữ vẻ thờ ơ.

“ Cậu không sợ sao?”

Tiền Khúc Bộ đáp: “Sợ, đương nhiên là sợ.”

“Vậy sao không nhanh chóng thả người?”

“Tôi không biết Dương Anh đi đâu, cô ấy không phải ở cùng các cậu sao?”

Tạ Trì đi tới bên cạnh Phó Thải Thải và nói: “Phó tiểu thư, chúng tôi và anh Tiền luôn ở cạnh nhau, cũng không thấy Dương tiểu thư.”

Vì Tạ Trì có vẻ ngoài quá nổi bật, nên giọng điệu của Phó Thải Thải vô tình trở nên mềm mỏng: “Thật sự sao?”

“Đương nhiên là sự thật” Tiền Khúc Bộ sửa sang lại quần áo: “Còn chuyện cảnh sát, tôi quên nói cho các cậu một tin xấu.”