Chương 52

Hà Nhuận Chi cãi cùn: "Cái gì mà nói sao? Cậu nghĩ tôi nói thế nào? Việc này liên quan gì đến cậu, cậu lại tính là thứ gì?"

Triển Minh Dương nhíu mày rậm, cậu nhóc thường ngày nhìn đáng yêu thoáng chốc trở nên khiến người sợ hãi đứng dậy: "Triển Ngưng là chị tôi, cậu nói có liên quan đến tôi không? Có gan làm phải có gan thừa nhận, tiểu thư nhà có tiền đều có dáng vẻ giống cậu sao? Có phải hay không quá mất mặt rồi hả?"

Hà Nhuận Chi cãi cùn: "Ai mất mặt? Con mẹ nó cậu nói ai mất mặt?"

Cô ta nhấc tay, cánh tay run giống như bị động kinh chỉ tới chỉ lui vào chị em nhà họ Triển: "Chỉ bằng mấy người cái loại này ký sinh trùng sống được là dựa vào người khác còn dám nói tôi mất mặt? Mấy người…”

"Đủ rồi!" Trình Cẩn Ngôn chợt cắt đứt những lời khó nghe của cô ta: "Chuyện trong nhà họ Trình, không tới phiên cô nói ra nói vào."

Hà Nhuận Chi không dám tin trợn to mắt, hơi không khống chế được quát: "Trình Cẩn Ngôn, cậu đang nói cái gì? Chỉ vì hai tên người ngoài này mà cậu đối với tôi như vậy? Rốt cuộc bọn họ là cái khỉ gì? Cho nhà họ Trình của cậu thứ tốt gì mà phải giúp bọn họ như vậy?"

Triển Minh Dương giận điên lên, cả người vừa động liền muốn tiến lên.

Triển Ngưng kéo lại em trai khó có được nổi giận nhà mình, nói với Hà Nhuận Chi: “Tốt nhất miệng cô nên nói tôn trọng chút cho tôi, nếu không đợi lát nữa tôi bắt cô trả lại gấp đôi."

Hà Nhuận Chi còn muốn kêu la cái gì, Phó Nhất trầm mặc rất lâu mới mở miệng trước một bước, hỏi cô ta: "Rốt cuộc em có dùng bình cá ném người hay không?"

Hà Nhuận Chi ngừng một chút, l*иg ngực kịch liệt phập phòng, quay đầu, nói: "Không có."

Phó Nhất: "Thật?"

Hà Nhuận Chi: "Vâng."

Phó Nhất khẽ hạ giọng: "Em lặp lại lần nữa, thật sự?"

Hà Nhuận Chi có tật giật mình lập tức hiện lên trên mặt, nhanh chóng lướt nhìn mọi người, đột nhiên kêu lên như bình nứt không sợ bể: "Một đám mấy người định làm gì vậy? Chính là muốn bắt tôi thừa nhận đúng không? Tôi không nhận thì các người không hài lòng đúng không?"

Triển Ngưng cười lạnh một tiếng: "Đừng nói uất ức như vậy giống như ép cô vào khuôn khổ, những gì cô phải làm là nói rằng mình có làm ra chuyện xấu xa này hay không."

Hà Nhuận Chi nói: "Tôi nói không có là không có, không tin thì thôi!"

Triển Ngưng lười phải nói nhảm với người, nghĩ lập tức đi xem theo dõi, kết quả Phó Nhất lại mở miệng nói: "Nhuận Chi, chị hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc em có làm hay không? Bởi vì khi nãy quả thật em đã rời phòng đi ra ban công."

Mặc dù cô ta cũng không ưa Triển Ngưng, nhưng không có nghĩa sẽ làm ra việc bao che cho ai.

Trong phòng trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh, hơi có chút yên ắng.

Hà Nhuận Chi hình như không ngờ Phó Nhất sẽ nói ra lời này, vẻ hốt hoảng trên mặt lập tức càng thêm rõ ràng, rất nhanh đã chuyển thành khổ sở, vô cùng uất ức nhìn Phó Nhất, cặp mắt bỗng nhiên hồng hồng.

Im lặng trong chốc lát, Phó Nhất thở dài, chuyển sang Triển Ngưng, nói: "Thật xin lỗi, em ấy cũng không để ý, khả năng không nghĩ tới cô sẽ bị đập vào, nhất thời sợ cho nên không dám thừa nhận."

Phó Nhất không nhẹ không nặng vứt ra một bậc thang.

Triển Ngưng hoàn toàn không có ý nhận lấy, nói: "Tôi kéo cô ta đập vào tường mấy cái, nói câu thật xin lỗi với cô, cô cảm thấy như thế nào?"

Hà Nhuận Chi đột nhiên tiến lên một bước kêu lên: "Vậy chị còn muốn như thế nào, tôi cũng không phải là cố ý, nếu tôi cố ý bây giờ chị còn có thể đứng ở nơi này à?"

Triển Ngưng nói: "Ơ, hiện tại thừa nhận? Vừa mới chết sống không chịu thừa nhận là ai?"

Hà Nhuận Chi nói: "Nhất định bắt tôi thừa nhận là chị, hiện tại thừa nhận cắn không tha lại là chị, rốt cuộc chị muốn thế nào? Muốn đưa tiền hay là gì? Chị nói thẳng đi!"

Phó Nhất cảnh cáo kéo cô ta, Hà Nhuận Chi không chút động đậy, chỉ không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Triển Ngưng.

Không nghĩ tới cái từ “tài đại khí thô” lại có thể biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người một cô nhóc mười hai tuổi như vậy.

Triển Ngưng luôn cho rằng người này không có đầu óc gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không có đầu óc như vậy.

Trình Cẩn Ngôn một hồi lâu không lên tiếng lúc này mở miệng: "Đừng cầm tiền tới vũ nhục người, cho cậu hai lựa chọn, một, nói xin lỗi rồi về đi, sau này ít đến nơi này gây chuyện. Hai, tự mình quỳ xuống dập đầu, cậu chọn."

Khi lời khó nghe được nói ra, người chung quanh đều sửng sốt. Triển Ngưng có chút không ngờ cậu nhóc Trình Cẩn Ngôn này sẽ hoàn toàn đứng về phía mình thế này, quả nhiên năm năm này không phải uổng phí.

Phó Nhất cũng khϊếp sợ nhìn anh, dù sao mấy nhà đều kinh doanh qua lại với nhau, đối với bọn nhỏ giao lưu với nhau cha mẹ đều vui khi việc thành. Đó là lý do dù chuyện có lớn xảy ra thì cũng không nên nói ra lời nghiêm trọng như vậy.

Phó Nhất nghi hoặc hỏi lại: "Tiểu Ngôn, em nói gì vậy?"

Hà Nhuận Chi đã khóc ra tiếng, lần này rõ ràng cho thấy thật thương tâm. Cô ta vụng về uất ức tố cáo: "Trình Cẩn Ngôn, thế nhưng cậu lại giúp chị ta, chị ta có gì tốt mà cậu luôn giúp đỡ chứ! Cậu chỉ biết bắt nạt tớ, cho tới giờ cậu cũng chỉ biết bắt nạt tớ!"

Trình Cẩn Ngôn ra lệnh quyết liệt: "Mau chọn."

Hà Nhuận Chi: "Trình Cẩn Ngôn…”

Trình Cẩn Ngôn: "Chọn đi."

Hà Nhuận Chi nghẹn ngào, một hồi lâu khẽ nói: "Cẩn Ngôn . . ."

Trình Cẩn Ngôn không kiên nhẫn trầm giọng: "Cậu có chọn hay không?!"