Chương 49

Giằng co một lúc, cuối cùng Trình Cẩn Ngôn cũng đi theo. Khi ra cửa, Hà Nhuận Chi đi theo phía sau đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn Triển Ngưng một cái.

Triển Ngưng muốn cười không cười, thái độ vô cùng tốt nâng cái chén nhỏ lên với cô ta.

Chờ người đi xa, Triển Ngưng dựa người về sau, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Bỗng chốc cô phục hồi tinh thần lại, đời trước chính mình ở trong lòng Trình Cẩn Ngôn hẳn là giống như Hà Nhuận Chi bây giờ. Chính là một người không hiểu ánh mắt người khác như thế nào, là kẹo mè xửng không vừa mắt, chiếu đến trong mắt người khác chính là một vai hề không hơn không kém, trừ bỏ mang ra không có một chút dinh dưỡng hài hước sẽ thấy không có tác dụng nào khác.

Triển Ngưng cầm lấy cái cốc lại nhấp một ngụm nước trái cây, sau đó tiếp tục nằm sấp trên bàn làm bài.

Trên lầu nhóm người đều tụ tập ở trong phòng nghỉ to như vậy, kéo rèm vào xong có thể làm phòng xem phim nhỏ. Phó Nhất và Triển Minh Dương cùng ngồi ở trên giường nhỏ, cũng không có cái gì gọi là giảng đề mà là đang định chọn một bộ phim.

Phó Nhất ôn hòa cười: “Em thích xem cái gì?”

Triển Minh Dương há miệng muốn nói Transformers nhưng đối với hai mắt có thể đem người chết đuối kia của Phó Nhất, làm cho lời nói ngăn ở trong cổ họng.

Khiến cho người trước mắt cùng mình xem người máy không có nhiệt độ gì, thực sự rất không thích hợp.

Triển Minh Dương ngượng ngùng nhấp nhấp miệng: “Em đều xem được, chị chọn đi.”

Phó Nhất: “Thật chứ?”

“Dạ.” Triển Minh Dương dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: “Đều xem được.”

Phó Nhất cười rộ lên, nhẹ giọng nói: “Vẫn là em ngoan, nếu Tiểu Ngôn có thể nghe lời bằng một nửa của em thì tốt rồi.”

Nói xong, cúi đầu tiếp tục ở chỗ kia tìm chọn phim.

Mà Triển Minh Dương được khen thì đỏ mặt, cậu ta trộm xem sườn mặt của Phó Nhất, trong sự trắng nõn ở giữa lộ ra chút phấn hồng giống như một chiếc bánh ngọt ngon miệng, xinh đẹp, vừa muốn cắn một miếng vừa không đành lòng phá hư mỹ cảm kia, chỉ có thể cố gắng ngầm nhẫn nhịn.

Trong khi Triển Minh Dương đang không ngừng bốc lên những bong bóng màu hồng phấn dào dạt đâu đâu cũng thấy, hai người kia đã trở lại.

Nhìn sắc mặt Hà Nhuận Chi thật không tốt, ở chỗ này cô ta không có đối tượng có thể lấy ra để phát tiết, duy nhất một người phù hợp là Triển Minh Dương. Hơn nữa có thù mới hận cũ với Triển Ngưng, dính dáng đến nhìn Triển Minh Dương lại càng không thuận mắt.

“Cậu ngồi chỗ khác đi.” Hà Nhuận Chi tức giận nói xong còn đá thêm một cước qua.

Một cước này dùng sức không lớn nhưng kết hợp với thái độ của cô ta thì đủ vũ nhục người khác.

Triển Minh Dương lập tức nhíu mày, ngẩng đầu muốn nói gì, trước một bước Phó Nhất đã mở miệng: “Em đây là làm cái gì? Dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đá người ta?”

Phó Nhất lớn tuổi hơn, vòng tròn thượng lưu cũng lưu hành cái gọi là con nhà người ta. Phó Nhất đúng là con cái nhà người ta trong vòng này, bạn cùng thế hệ nghe người lớn nhắc đến nhiều, thêm với bản thân tác phong làm việc của Phó Nhất khiêm tốn ôn hòa, đám trẻ con cả lớn lẫn bé đối với cô ấy đều nói gì nghe nấy.

Hiện tại bị Phó Nhất chất vấn như vậy, Hà Nhuận Chi mím môi cũng không tìm ra được một cái cớ thích hợp, lập lờ nước đôi nói: “Em đùa giỡn với cậu ta thôi mà.”

Phó Nhất nói: “Có kiểu đùa giỡn như vậy sao?”

Hà Nhuận Chi giả ngu đối với cô ta cười cười: “Chị Phó Nhất, đừng nghiêm túc như vậy, lần sau em không dám nữa.”

Phó Nhất không nói gì chỉ nhìn về phía Triển Minh Dương.

Triển Minh Dương trầm mặc một chút, nói: “Em không sao.”

Sau đó đứng dậy nhường chỗ đi đến bên kia. Mới vừa rồi, Trình Cẩn Ngôn không có chú ý chuyện này, thấy người đến đây mới nhíu mày.

Trước mặt của anh bày một bộ đồ chơi xếp hình lớn, gần đây toàn bộ tâm tư của anh đặt vào phía trên này rồi.

Triển Minh Dương dọn dẹp hụt hẫng trong lòng, hai tay chống đầu gối đi theo nhìn những thứ ngổn ngang kia: “Một tuần qua, cái này hoàn thành được một phần tư rồi hả?”

“Màu sắc hỗn tạp quá thực sự tốn rất nhiều thời gian.” Trình Cẩn Ngôn ở kia chọn khối, ngón tay của anh thon dài thẳng tắp, khớp xương rõ ràng mượt mà, phối hợp với công việc chọn nhặt chi tiết vô cùng đẹp mắt.

Triển Minh Dương cười nói: “Này, tay của cậu nhanh vượt qua các bạn nữ rồi, không chỉ mặt mà bây giờ cả tay cũng không cho người khác đường sống mà.”

Trình Cẩn Ngôn dung túng nói: “Đừng đùa nữa.”

Triển Minh Dương đi tới, nhỏ giọng nói: “Nói cho cậu một bí mật, cậu thấy sao?”

Trình Cẩn Ngôn rất không nể mặt nói: “Bí mật của cậu chưa bao giờ có giá trị.”

“Đừng như vậy.” Triển Minh Dương bước một bước đi đến bên cạnh cậu, dựa gần cậu nói: “Tuy rằng bí mật không đáng bao nhiêu tiền nhưng dù sao vẫn là bí mật đúng không?”

Trình Cẩn Ngôn tò mò: “Nói đi.”