In Woo chậm rãi uống trà và lặng lẽ đặt nó xuống bàn. Ha Na nghĩ rằng anh ta có thể hơi kén chọn. Đó là hình ảnh toát ra từ anh ta. Gọn gàng và ngăn nắp không có mớ hỗn độn nào.
"Thành thật mà nói, tôi không thích xem mắt cho lắm."
Ha Na chớp mắt với In Woo, người nói rằng không thích xem mắt."
"Vậy sao anh lại đi xem mắt?"
"Tiền bồi khen ngợi cô rất nhiều."
Cuối cùng, có vẻ như người đàn ông này cũng bị bắt đi xem mắt.
Ha Na ngược lại cảm thấy rất may mắn. Nghĩ đến chỉ cần tốn chút thời gian là được, liền yên tâm. Nhưng cảm giác như một phút như một giờ. Cô chỉ mong thời gian trôi thật nhanh.
Có lẽ vì cô đang căng thẳng, vì thế mà đôi môi cô khô khốc.
In Woo cũng từ chối vài lần. Nhưng tiền bối Kyung Ho nói rằng họ rất xứng đôi, mỗi lần gặp đều khuyên anh nên đi xem mắt một lần.
Lúc này chuông điện thoại của In Woo vang lên. Người gọi là bạn cùng lớp của anh ấy, Jung Hoon.
"Tôi đi nghe điện thoại."
"Vâng."
In Woo đứng dậy và đi ra xa để trả lời điện thoại. Ha Na như thể còn khát, cô uống cạn cốc nước lạnh còn lại rồi xin nhân viên nước lạnh. Nhân viên lập tức lấy nước lạnh cho cô, Ha Na lại uống hết cốc nước.
In Woo nhìn chằm chằm Ha Na trong khi đã nghe điện thoại. Cô ấy run rẩy và bồn chồn vì một lý do nào đó. In Woo vừa gọi điện thoại xong, tắt máy và đi về chỗ ngồi.
"Xin lỗi. Một đồng nghiệp ở công ty tôi hỏi về nhà hàng sushi ở Gangnam."
"Sushi à? Tôi cũng thích, à không..."
Cô không biết mình đang nói cái gì, cô cố gắng mỉm cười, khoé miệng giống co giật vậy.
"Cô thích ăn sushi à."
"Vâng..."
Tại sao cô lại nói rằng cô thích sushi...
Ha Na tự trách mình. Cô còn nghĩ nếu đó là cuộc gọi khẩn cấp, hiện tại chia tay cũng không sao, nhưng Ha Na lại nhẹ nhàng cắn môi dưới.
In Woo tò mò nhìn Ha Na. Đó là một cuộc gặp gỡ hoàn toàn không mong đợi. Vì cô ấy đã trở thành luật sư khi còn trẻ, tuy nhiên dự đoán của anh là lòng tự trọng của cô ấy sẽ cao ngút trời, nhưng Ha Na đang ngồi trước mặt anh ấy trông có vẻ lo lắng và hồi hộp.
"Bây giờ cô đang lo lắng sao?"
"Vâng? Tôi không có căng thẳng gì hết."
"Cô nói vậy nhưng từ nãy cô đã uống nhiều nước lắm rồi, trông có vẻ lo lắng."
"Tôi đã nói không phải rồi mà."
Thậm chí, mỗi lần anh hỏi về công việc, Ha Na lại đổ mồ hôi lạnh. Có lẽ là vì lạ lẫm, ban đầu In Woo ra ngoài đi xem mắt chỉ để gϊếŧ thời gian, nhưng dần dần trở nên tò mò về Ha Na.
"Lần đầu tiên sao? Đi xem mắt ấy."
"Vâng."
"Đây cũng là lần đầu tiên của tôi."
"Vâng."
"Ha Jung."
"....."
"Song Ha Jung?"
"À vâng?"
Nhìn Ha Na, In Woo trong nháy mắt cả thấy Ha Na rất đáng yêu.
"Cô có thích tôi không?"
Ha Na quay đầu lại nhìn. Phải mất một lúc cô mới hiểu ý của câu nói đó.
"Vâng? Cái gì...ý anh là gì?"
"Tôi muốn tiếp tục gặp cô Ha Jung."
Nghe In Woo nói muốn gặp mình, hai má Ha Na đỏ ửng lên.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Ha Na anh đã phải lòng cô rồi.
Cô cũng thích In Woo, nhưng lần gặp mặt này tuyệt đối không thể tiếp tục.
"Tôi biết anh In Woo là một người đàn ông tốt, nhưng tôi vẫn thấy khó gặp ai đó...xin lỗi anh."
"Vậy là tôi bị đá sao."
Cô đá In Woo là chuyện không thể nào. Ai cũng có thể nhìn ra, cả đời này anh chưa từng quan tâm dến phụ nữ.
Đúng hơn, nếu cô là người bị đá.
"Bị đá sao...chắc chắn là không rồi."
"Cô không cần phải nói điều đó đâu."
"Không đâu. Bởi vì là do tôi không có thời gian, vì tôi bận, nên tôi không thể gặp ai..."
Lông mày của In Woo khẽ nhúc nhích khi cô lắp bắp nói không. Ha Na có rất nhiều suy nghĩ nhưng không biết nên nói gì.
Cuộc gặp gỡ hôm nay nhất định phải chấm dứt một lần.
"Tôi cũng là bởi vì Giám đốc bảo tôi đi. Nhưng công việc hiện tại của tôi quan trọng hơn, cũng không có thời gian để gặp gỡ bất cứ ai. Thực tế là như vậy."
"Cô không cần phải nói nhiều như vậy đâu."
In Woo ngắt lời cô. Bất kỳ câu chuyện nào anh nghe được cũng là lời bào chữa khập khiễng của cô. Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn, khó xử của Ha Na.
"Không, ý tôi là...."
Ha Na chật vật thở dài.
"Tôi biết rõ là cuộc gặp gỡ này không thể tiếp tục nếu chỉ mình tôi muốn. Đừng bận tâm nhiều."
In Woo không ngờ cô lại từ chối nhanh như vậy. Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ nào từ chối. Hơn nữa anh cũng chưa từng phải lòng ai. Vì vậy, trong lòng In Woo có chút cay đắng.
"Tôi xin lỗi."
Ha Na cúi đầu xin lỗi như kẻ có tội.
Hiện tại cũng có rất nhiều nhân viên nữ ở trong công ty tán tỉnh In Woo hoặc ném cho anh những ánh mắt bí mật. Tuy nhiên In Woo không đáp trả lại ai bất kỳ ai. Anh được các nhân viên nữ đặt biệt danh là "máu lạnh" vì anh không nói chuyện gì khác ngoài công việc.
Theo Jung Hoon cho biết, anh nghe nói rằng các nhân viên nữ thậm chí còn cá cược với nhau.
"Cá cược?"
"Tôi nghe nói có một cuộc cá cược xem anh ấy hẹn hò với ai đó?"
Đó là In Woo, người chỉ khịt mũi trước những lời nói đó.
"Có cô gái nào mà anh thực sự thích không?"
"Tôi vẫn chưa muốn hẹn hò với phụ nữ."
"Cái gì, anh là hòn đá sao. Nếu là tôi, tôi sẽ gặp những người phụ nữ tôi thích. Chết tiệt."
Các nhân viên nữ từ đó lúc nào cũng không ngừng tán tỉnh anh, nhưng anh chưa bao giờ đáp trả lại.
In Woo đẹp trai không chê vào đâu được, cao ráo và thân hình chuẩn. Ngay cả bây giờ, anh vẫn có thể cảm thấy những nhân viên nữ xung quanh liếc nhìn In Woo và cười khúc khích.
"Vậy thì chúng ta không có lý do gì để ngồi quá lâu.
Nghe những lời nói đó, trái tim của Ha Na sụp đổ ngay lập tức. Cô không nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy như thế này, trong lòng cảm thấy luống cuống.
Cô không thể tiếp tục gặp In Woo chỉ vì cô là Ha Na. Vì cô đến đây hôm nay với tư cách là Song Ha Jung chứ không phải Song Ha Na nên cô phải cự tuyệt lời đề nghị ngọt ngào của anh.
Ha Na cũng đau lòng. Nếu đó không phải Song Ha Jung mà là Song Ha Na, thì không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của anh. Cô thích người đàn ông phía trước.
"Uống chút trà rồi đứng dậy."
Không giống như lúc nãy, Ha Na chậm rãi uống trà. Hy vọng khoảng thời gín này sẽ kéo dài hơn một chút. Nghĩ đến bây giờ khi kết thúc khoảng thời gian này cô sẽ không được gặp người đàn ông này nữa, Ha Na vô cùng tiếc nuối. Suy nghĩ như vậy khiến từng giây từng phút dường như quý giá hơn.
In Woo cũng uống trà và nhìn Ha Na.
Kyung Ho nói sẽ giới thiệu cho anh một luật sư tài năng, lúc đầu anh dã từ chối nhiều lần. Những mỗi lần gặp nhau tiền bối đều bảo anh nên đi một lần, cuối cùng anh vẫn quyết định gặp mặt, nhưng In Woo cũng không hề kỳ vọng.
Anh chưa có thời gian và không có thời gian để gặp gỡ phụ nữ. Vì là người thừa kế Mythology, In Woo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung vào công việc hơn là phụ nữ.
Tiền bối nói rằng cô là người sở hữu nhan sắc lộng lẫy, nhưng nó khác xa sự lộng lẫy. Cảm giác có chút thanh lịch và gọn gàng hơn.
Đôi vai cô khẽ run lên.
"Nó sẽ giúp cô thư giãn."
"Vâng?"
"Cô đã căng thẳng từ lúc bắt đầu rồi."
Ha Na không ngừng nuốt nước bọt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
"Tôi biết tâm ý của cô Ha Jung. Vì vậy, cô hãy cứ thoải mái đi."
Anh lấy ra từ áo vest một tấm danh thϊếp và giơ nó lên. Trong đó ghi sẽ là trợ lý Giám đốc Tập đoàn Mythology có thể thấy rõ.
"Cái này cũng không phải cô không nhận đấy chứ?"
"Không, đưa nó cho tôi đi."
Ha Na nhận lấy danh thϊếp, bỏ vào trong túi.
"Nếu cô đổi ý, hãy liên lạc cho tôi."
Nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ như cô sẽ không liên lạc với anh nữa, nhưng In Woo vẫn muốn đưa cho danh thϊếp cho cô. Nghĩ rằng cô cảm thấy không thoải mái, In Woo nhanh trí mở lời trước.
"Rất vui được gặp cô hôm nay."
"Tôi cũng vậy..."
"Liệu sau này điều này có thể xảy ra không?"
Lúc đi theo phía sau In Woo, Ha Na vẫn còn cảm thấy buồn.
Đó là cách mà buổi xem mắt kết thúc.
Bên ngoài khách sạn, In Woo nhìn Ha Na và chào cô.
Anh không cười.
"Hôm nay tôi rất vui vì gặp được cô, Song Ha Jung."
"Tôi cũng rất vui khi gặp anh hôm nay."
"Vậy tam biệt nhé."
Cuộc gặp gỡ với anh như vậy là kết thúc.
***
Trên xe buýt trở về nhà, Ha Na nghĩ về In Woo, người mà cô vừa gặp. Đó là lần đầu tiên ai đó khiến tim cô đập nhanh. Nhưng không còn gì để gặp nhau nữa.
Cô thò tay vào túi áo lấy ra một tấm danh thϊếp và nhìn nó lần nữa, thở dài một hơi.
Yoon In Woo.
Hôm nay trời trong và đẹp khiến cô muốn trở thành Song Ha Na hơn là Song Ha Jung.
"Rất vui được gặp anh, Yoon In Woo."