Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Phải Có Em

chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng trước Ha Jung chuyển nhà đến gần công ty. Bố mẹ muốn Ha Jung sống ở nhà, nhưng Ha Jung vẫn kiên quyết ra ở riêng. Lý do là công việc của công ty rất bận rộn, ở nhà rất bất tiện.

"Phải làm sao đây. Chị có thể không ra ở riêng được không?"

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và Hyung Ho bước vào.

"Ai không thể ra ở riêng?"

"Appa!"

Ha Na nhìn thấy Kyung Ho thì mắt sáng bừng lên.

"Con gái, con vừa đi làm về sao? Không mệt sao?"

"Con không thấy mệt gì hết."

"Hình như con có gì phiền não sao, nói cho appa biết đi."

"Dạ không có chuyện gì đâu ạ."

In-ae từ trong phòng khách lớn tiếng gọi hai người.

"Mẹ bảo là mẹ làm cơm chiên kimchi."

"Thật sao?"

"Nghe đến cơm chiên kimchi, Ha Na của chúng ta sẽ tỉnh ngủ ngay lập tức. Mà con sao vậy?"

Cũng không nói với appa là cô đi xem mắt thay Ha Jung được, nếu nói appa nhất định sẽ không cho đi.

"Dạ, không có gì ạ."

"Appa xin lỗi con..."

"Sao lại xin lỗi chứ, thôi mau đi ăn cơm đi."

Ha Na đẩy Kyung Ho vào bếp, Ha Na bất giác liếʍ môi khi nhìn thấy món cơm chiên kim chi. Món mà cô yêu thích. Đặc biệt, có thể nói món này cho In-ae làm là ngon nhất thế giới. In-ae vừa lấy cơm cho Ha Na vừa nói cô hãy ăn nhiều lên.

"Eomma cũng ăn đi ạ."

"Ha Na à, ăn nhiều vào."

In-ae đau lòng. Thật đáng tiếc khi không thể gọi Ha Na là con gái ruột. Tuy nhiên một ngày nào đó phải nói cho cô biết, nhưng Kyung Ho nói rằng sẽ nói với Ha Jung khi cô ấy kết hôn. Đối mặt với con gái ruột mình, In-ae không thể nào kiềm được nước mắt.

"Có ngon không?"

"Đương nhiên là ngon rồi, cơm chiên kim chi mẹ làm là ngon nhất."

Vuốt ve đầu Ha Na, In-ae nhìn Ha Na với một nụ cười dịu dàng. In-ae muốn nói với cô ngay lập tức rằng cô là con gái ruột bà. Nhưng In-ae đã cố gắng chịu đựng.

Khi Ha Na còn bé bà đã cố gắng nói với Ha Na nhiều lần. Tuy nhiên, Kyung Ho nhất quyết khuyên can, cho nên bà không thể nói với Ha Na.

"Nhưng eomma à."

"Gì vậy?"

"Con hơi giống eomma. Không có mắt hai mí và mũi cũng giống eomma nữa."

"Đương nhiên là con gái eomma thì phải giống eomma rồi."

Lúc này Kyung Ho đã xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người như thể ông cũng có điều gì đó muốn nói.

"Trời ơi, nhìn lỗ tai con xem, nó giống như của appa vậy."

"Kỳ thật, có lúc con cảm thấy mình giống appa eomma hơn là chị Ha Jung."

"Đương nhiên. Nhân tiện, không biết Ha Jung có ăn cơm đàng hoàng không."

"Hôm nay con đã gặp chị rồi ạ!"

"Bọn con đã gặp nhau sao?"

In-ae và Kyung Ho cùng lúc nhìn Ha Na. Ha Jung rất khó gặp từ khi cô ra ở riêng.

"Chị ấy đến chỗ con làm thêm."

"Có chuyện gì sao?"

"Chỉ là...chị ấy nói chị ấy ghé qua vì nhớ con."

"Không biết đang bận cái gì, một chút cũng không về nhà."

Khi Kyung Ho thốt ra như lời luyến tiếc, Ha Na liền lặng lẽ đem cơm chiên bỏ vào trong miệng. In-ae một lần nữa bảo Ha Na bỏ công việc làm thêm và chuẩn bị một công việc ổn định hơn. Tuy nhiên In-ae rất buồn vì Ha na không nghe lời mình và đã đi làm thêm ở ngoài.

"Ngay cả không phải như vậy, con sẽ làm công việc làm thêm này đến hết tuần này và con sẽ tìm một công việc ổn định hơn."

"Con không đi làm cũng không sao, vậy nên hãy bình tĩnh."

"Con biết rồi thưa eomma."

Ăn cơm tối xong trở về phòng, Ha Na còn đang suy nghĩ có nên đi xem mắt hay không. Ha Jung nói rằng nếu họ gặp nhau lần này, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng thật khó xử khi đi xem mắt và đóng giả làm Ha Jung.

Vài ngày sau, Ha Jung gọi lại. Một ngày trước ngày xem mắt, cô hẹn gặp ở cửa hàng thời trang.

"Unnie à, cho dù em có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng cảm thấy như vậy là không đúng."

[Em chỉ cần im lặng, đi ra ngoài một lúc và gϊếŧ thời gian.]

"Unnie, nhưng cái này...nếu như em bị phát hiện thì phải làm sao?"

[Không thể nào, đừng nói nhảm nữa, ra ngoài đi.]

Ha Jung đưa túi xách hàng hiệu mới mua cho Ha Na. Nhưng Ha Na nhìn cái túi một cách lưỡng lự.

"Unnie à, em không cần mấy thứ này."

"Nhưng chị là luật sư, em sẽ đi xem mắt với tư cách là một luật sư, nên em cần một chiếc túi. Mua thêm một bộ quần áo cũng được. Không phải vì em, mà là vì hình tưởng của chị, nên cứ mặc đi. Một bộ quần áo cũng không có gì xấu."

Khi còn bé Ha Jung và Ha Na đi mua quần áo, Ha Jung đã lén xé hoặc làm hỏng quần áo của Ha Na. Tất nhiên, appa và eomma đều không biết.

"Em sẽ mặc quần áo giống chị sao? Thật mất mặt."

Ha Jung đưa Ha Na đến một cửa hàng thời trang và thậm chí váy cũng là đặt theo yêu cầu. Nhìn vào bảng giá, đây là một chiếc váy đắt tiền. Ha Jung nhìn thấy Ha Na mặc chiếc váy đi ra, lộ ra nụ cười hài lòng. Quả nhiên vì cô đi xem dưới tên Ha Jung nên cô ấy đã mua cho cô toàn quần áo đắt tiền. Những bộ quần áo này căn bản cô cũng không có khả năng mua.

"Không tệ, mặc cái này đi xem mắt đi."

"Thật sự không sao chứ?"

"Chỉ cần uống một tách trà rồi về là được, sao cứ hỏi hoài vậy?"

"Nhưng mà..."

"Đừng mắc lỗi gì, hãy làm cho thật tốt. Đừng quên rằng em đang đi xem mắt dưới danh nghĩa của chị, chứ không phải bản thân em."

Ha Jung đưa cho cô địa điểm và thời gian, bảo cô đi xem mắt vào ngày hôm đó và sẽ gặp cô.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần.

Khoảng một tiếng trước giờ hẹn, Ha Na mặc chiếc váy Ha Jung mua cho cô, Ha Na soi gương và lấy lại bình tĩnh. Chiếc váy màu nhạt tinh tế mà Ha Jung mua cho cô trông cũng rất đẹp. Nhưng cô cảm thấy không thoải mái. Đêm qua cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Cô cầm chiếc túi mà Ha Jung mua cho và bước ra khỏi cửa.

"Ha na của chúng ta ăn mặc đẹp đi đâu vậy?"

Trước câu nói của Kyung Ho, Ha Na nở một nụ cười ngượng ngùng. Cô nói với họ rằng mình đi họp lớp. In-ae cho cô tiền tiêu vặt, để cô tiêu khi đến buổi họp lớp.

"Eomma, con cũng có tiền mà."

"Eomma chỉ muốn cho con gái eomma tiền tiêu vặt thôi mà."

Kyung Ho và In-ae nhìn Ha Na và nở một nụ cười dịu dàng. Trong lòng Ha Na nhiều lần nghĩ nếu hai người họ thực sự là cha mẹ ruột của cô thì tốt biết bao. Nhưng ngay cả bây giờ, cô rất biết ơn hai người. Cô thề sẽ đền đáp công ơn nuôi nấng cô vào một ngày không xa.

"Đi taxi đi, đừng đi xe bus, biết chưa?"

"Vâng, con sẽ đi rồi về."

Cô nghe nói rằng người đàn ông mà cô gặp là trợ lý Giám đốc của Tập đoàn Mythology. Ha Jung nói rằng không muốn đi xem mắt vì cô không thích vị trí đó. Hà Jung nổi giận, nói rằng anh ta không hợp với cô và điều đó thật lố bịch.

"Cho dù là Tập đoàn Mythology, nhưng lại đem một trợ lý Giám đốc cho chị xem mắt. Chỉ nghĩ về nó thôi đã làm cho chịu khó chịu rồi. Chị hoàn toàn thất vọng với Giám đốc lần này."

Nếu không phải là Giám đốc, cô ấy muốn nói về lý do tại sao lại giới thiệu cho mình một người đàn ông như vậy, nhưng Ha Jung nói với vẻ bất mãn, cô ấy phải kìm nén sự bất mãn trong lòng vì đối phương là Giám đốc. Trong thâm tâm, Ha Na nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được làm trợ lý Giám đốc của Tập đoàn Mythology, nhưng cô không thể hiện điều đó ra trước mặt Ha Jung.

Tập đoàn Mythology không phải là nơi mà bất cứ ai cũng có thể bước vào. Đó là công ty tốt nhất ở Hàn Quốc, cũng là nơi số một mà các sinh viên muốn vào. Kyung Ho cũng đang làm Giám đốc điều hành tại Tập đoàn Mytology.

Ha Jung cũng nói rằng nếu cô cứ ngồi yên thì sẽ không có chuyện đi xem mắt nữa.

"Unnie à, nếu em làm sai thì sao?"

"Vậy thì đừng nói bất cứ điều gì khác, nhẹ nhàng uống một tách trà thôi."

Ha Jung nói để cho cô thoải mải một chút, nhưng trong lòng Ha Na thì nặng trĩu như tảng đá lớn. Nhớ lại cuộc trò chuyện với Ha Jung, cô lại tập trung, lấy lại bình tĩnh để không phạm sai lầm.

Ha Na xuống xe taxi và đi đến chỗ hẹn.

Quán cà phê của khách sạn rất náo nhiệt và đông đúc. Theo sự hướng dẫn của nhân viên mà người đàn ông vẫn chưa đến, Ha Na đến chỗ chiếc ghế trống và ngồi xuống.

Có thể là do quá căng thẳng nên cô cảm thấy vai cứng lại.

Cô uống một ngụm nước trên bàn.

Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn từ xa đi về phía cô. Anh cao khoảng 1m88, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ qua bộ vest và khuôn mặt không thua gì diễn viên khiến Ha Na phải nuốt nước bọt. Cô nghĩ không phải người đàn ông đó, nhưng anh ấy đang đi về phía cô.

Ha Na giật mình bật dậy khỏi ghế.

"Xin chào. Tên tôi là Yoon In Woo."

Giọng nói trầm thấp. Nghe hay đấy. Nhưng vẻ mặt có chút sắc bén.

"Xin chào. Tôi tên là Song...tôi tên là Song Ha Jung."

Giọng của Ha Na vô vùng run rẩy. In Woo ngồi đối diện cô. Cô sững sờ trong giây lát bởi khuôn mặt điển trai. Dường như cô bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp trai, Ha Na nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông ngồi đối diện.

"Cô nhìn mặt tôi kĩ vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?"

"A, không, tôi xin lỗi."

Mặt Ha Na đỏ bừng như trái cà chua. Cô nhanh chóng cụp mắt xuống, có lẽ vì xấu hổ vì đã nhìn chằm chằm vào mặt In Woo mà không nhận ra.

"Cô gọi đồ đi."

Nhân viên khách sạn đến, gọi trà rồi đi.

Một lúc sau, trà được đặt trên bàn trong một chiếc tách hoa văn trang nhã. Để che đi đôi tay run rẩy của mình, Ha Na dùng cả hai tay ôm lấy chiếc cốc và nhanh chóng uống một ngụm trà. Cô hơi khát nước. Như thế vẫn chưa đủ, nên cô nhanh chóng cầm lấy cốc nước lạnh bên cạch uống một ngụm.

"Nghe nói rằng cô trở thành một luật sư khi còn rất trẻ."

"Đúng vậy..."

"Tôi nghe nói cô là một người hoàn hảo."

"Không có đâu."

Ha Na cắn môi dưới. Đó là thói quen mỗi khi Ha Na nói dối. Thật khó để nhìn thẳng vào mắt anh ta để nói. Trong lòng cô hồi hộp, mắt run bần bật, có mẽ vì cô sợ bị phát hiện.

Thình thịch thình thịch.

Tim cô đập loạn xạ kể từ đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »