Chương 2

"Anh điên rồi sao?"

In-ae thở dài. Đột nhiên nửa đêm nhận được điện thoại, hai ngày sau, Kyung Ho ôm một đứa bé trở về.

"Vậy phải làm sao bây giờ, không thể để đứa bé ở bệnh viện được.

"Nhưng làm sao anh có thể đưa nó về nhà chứ?"

Tất nhiên, cô đã nghe về tình hình qua điện thoại, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hyo Jeong sẽ liên lạc lại sau một năm. Khi nghe tin Hyo Jeong qua đời khi sinh con, In-ae đã không nói nên lời. cũng là phụ nữ mang thai, sau khi nghe tin In-ae cũng đã rơi nước mắt.

"Hyo Jeong...làm thế nào mà?"

"Như em đã biết, Hyo Jeong không phải không có người thân sao."

"Đúng vậy, anh nói cô ấy là trẻ mồ côi đúng không."

"Có một lá thư mà Hyo Jeong để lại cho anh."

"Cho anh sao?"

Sau đám tang, cô y tá lấy ra từ túi áo một bức thư viết cho Kyung Ho. Nó được viết bằng nét chữ nắn nót viết "Tôi xin lỗi vì đã đưa ra một yêu cầu vô liêm sỉ như vậy" , "Xin hãy chăm sóc tốt cho đứa bé". Cho đến cuối cùng, vẫn là phải giữ bí mật với Tae Woo. Ngoài ra số tiền tích kiệm được trong thời gian qua đi kèm cùng bức thư. Đó là một số tiền rất lớn.

Kyung Ho không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tổ chức tang lễ cho Hyo Jeong và đưa đứa bé về nhà. Tuy nhiên, In-ae nhìn Kyung Ho với ánh mắt ngạc nhiên, không biết phải làm gì với đứa bé trên tay.

"Nhưng bây giờ mang theo đứa trẻ sao?"

"Em có thể cho đứa bé bú bây giờ không?"

Đứa bé bắt đầu khóc kêu đói.

"Bây giờ là để em cho đứa bé này bú sữa sao?"

In-ae, vợ của Kyung Ho, cũng đang rất sung mãn. Đã qua ngày dự sinh rồi.

"Bà xã, vậy làm sao bây giờ, đứa nhỏ này có gì sai đâu."

Nhưng In-ae chưa sinh nên sữa không ra. In-ae nhanh chóng vào siêu thị mua sữa bột, cho vào bình sữa và cho đứa bé ăn ngon lành. Nhìn thấy đứa bé uống sữa bột, In-ae cảm thấy chua xót.

"Tội nghiệp..."

Đôi mắt của In-ae nhanh chóng trở nên ẩm ướt khi cuộc sống của cô bé dường như giống với Hyo Jeong. Kyung Ho dáng vẻ lo lắng, chìm đắm trong suy nghĩ một lúc. Đứa trẻ dường như đã được ăn no, nhưng giờ đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay In-ae. Với đôi mắt nhắm nghiền, cô bé trong giống như một thiên thần.

"Tế bào ung thư lan ra khắp cơ thể?"

"Đúng vậy. hinh như cô ấy từ chối tất cả hoá trị liệu vì đứa bé."

Kyung Ho nói một cách mơ hồ. Sau đó rất nhanh liền thở phào nhẹ nhõm.

"Anh nghĩ cô ấy biết rằng mình sắp chết."

"Anh nên làm gì đây, Hyo Jeong, anh cảm thấy thật tiếc cho cô ấy..."

Đứa nhỏ đang mỉm cười hạnh phúc khi ngủ mà không biết gì. Thấy đứa bé như vậy, In-ae cũng bất giác mỉm cười.

"Cô bé thật xinh đẹp."

"Hyo Jeong không phải cũng rất xinh đẹp sao."

"Đúng vậy, cô ấy là một người rất tốt bụng và đơn thuần..."

Nghĩ đến Hyo Jeong, cuộc sống của cô khiến cho người ta cảm thấy thật đáng thương.

*

Ngày hôm sau, Kyung Ho xin công ty nghỉ phép. Lý do chỉ viết là sinh con. Mọi người trong công ty đều biết ngày dự kiến sinh đã qua.

Khi về đến nhà, Kyung Ho đến gặp đứa bé. Anh để cho đứa bé nắm trên chiếc giường mà anh mua để tặng cho đứa con chưa chào đời của mình. Đứa bé nhìn anh với đôi mắt mở to thật xinh đẹp.

Đúng lúc đó có tin nhắn gửi đến. Kyung Ho nhìn thấy người gửi vội vàng nhấn nút gọi.

"Giám đốc."

[Em dâu sinh con chưa?]

"Vâng. Sinh...sinh rồi."

[Chúc mừng anh. Vợ anh đã sinh rồi, tôi phải đi xem.]

Kyung Ho hoảng sợ nhớ lại sự nhờ vả. Nghĩ rằng bây giờ Tae Woo không thể biết sự tồn tại của đứa bé, Kyung Ho vội vàng nói.

"Không được. Hiện tại vợ tôi vừa sinh xong đang ở cữ."

[Con gái hay con trai.]

"Là...con gái."

[Ồ, thật ghen tị với anh! Tôi cũng muốn có một cô con gái...chúc mừng anh.]

Nhận được lời chúc từ Tae Woo, mặt Kyung Ho tối sầm lại. Sau cúp máy, In-ae ôm đứa bé bên cạnh lo lắng nhìn Kyung Ho và hỏi.

"Giám đốc không biết sao? Đứa bé này..."

"Ừ."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Chúng ta không thể nói sự tồn tại của đứa bé này với Giám đốc Yoon được."

"Không thể nói sự thật sao?"

"Có lẽ đến cuối cùng thì Giám đốc Yoon sẽ không thừa nhận đứa bé này. Rồi đứa bé này sẽ không biết đi đâu. Bởi vì điều này, Hyo Jeong đã yêu cầu giữ bí mật với Giám đốc Yoon."

In-ae im lặng một lúc. Kyung Ho cũng không nói gì.

Hai vợ chồng nhìn đứa bé vẻ mặt nặng trĩu.

Đứa bé cười với hai người họ với vẻ mặt không biết gì.

Tối hôm đó, chuông cửa reo. Khi Kyung Ho mở cửa, anh giật mình. Không ngờ người đứng bên ngoài lại là Giám đốc Yoon. Phía sau là tài xế Park đang ôm một đống quà. Và có tất cả nhân viên đến chúc mừng họ.

"Giám đốc..."

"Dù gì anh cũng đã làm cha rồi, nên chúng tôi đến để chúc mừng."

Các nhân viên cũng đều bày tỏ vẻ chúc mừng.

"Vợ anh sinh em bé, tất nhiên chúng tôi cũng nên đến."

"Đứa bé đâu rồi?"

Kyung Ho ngạc nhiên, nhưng sau khi để Tae Woo ngồi xuống sofa, anh đi vào phòng ngủ mình. In-ae, người đang nằm trên giường, nghe thấy âm thanh bên ngoài, không biết phải làm gì bây giờ.

"Ai tới đây vậy?"

"Giám đốc Yoon và các nhân viên. Em nằm xuống đi."

"Em nên làm gì đây?"

"Họ nói rằng muốn gặp đứa bé, chỉ cần cho họ nhìn đứa trẻ là được."

Sau khi đắp chăn cho In-ae và bảo cô đừng ra ngoài, Kyung Ho quấn đứa bé trong chăn và đi ra ngoài.

"Em dâu đâu?"

"Em ấy đang ngủ rồi."

"Tôi muốn nhìn đứa bé."

Kyung Ho đưa đứa bé cho Tae Woo. Tae Woo nhìn đứa bé với khuôn mặt rạng rỡ và nói. Trên mặt Kyung Ho lộ ra sắc mặt chật vật. Các nhân viên đều ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của đứa bé.

"Hãy nhìn vào đôi mắt đứa nhỏ này xem. Rất thông minh, phải không? Bộ dạng có vẻ không giống anh?"

"Trông không giống sao?"

Kyung Ho cố gắng mỉm cười.

"Anh không thấy không giống nhau chút nào à?"

"Vậy chắc là giống vợ tôi rồi. Haha."

Anh nở một nụ cười ngượng nghịu, nhưng may mắn thay là Tae Woo không chú ý đến Kyung Ho. Các nhân viên nói rằng em bé rất dễ thương và hỏi liệu họ có thể chụp một bức ảnh hay không và thậm chí còn chụp một bức ảnh bằng điện thoại của họ. Khi đó, một nhân viên đã nhìn thấy cánh tay của em bé và giật mình nói lớn.

"Nhìn cái này xem, nốt ruồi giống hệt như bọ cạp, mọi người nhìn cái này xem."

Nhân viên đổ xô xem. Thực sự có nốt ruồi hình bọ cạp. Mọi người đều nói rất thần kỳ.

"Đúng thật này!"

"Một nốt ruồi hình bọ cạp có nghĩa là một đứa trẻ phi thường đã được sinh ra."

Lời nói của Tae Woo khiến một nhân viên nhìn Kyung Ho và nói.

"Sếp, có một cô con gái rất xinh đẹp đã chào đời.

"Vậy sao?"

Giám đốc Yoon và các nhân viên đều đồng ý rằng nốt ruồi trên cánh tay của em bé là nốt ruồi phước lành.

*

Một tuần sau, In-ae cũng sinh con gái. Tuy nhiên, vì đã được bên ngoài biết rằng cô đã sinh con gái nên cô không còn cách nào ngoài việc che giấu đứa con hiện tại của mình. Tin đồn về sự ra đời của một em bé với một nốt ruồi bọ cạp có nghĩ là phi thường đã lan truyền trong công ty.

Sau khi suy nghĩ nhiều ngày, Kyung Ho cuối cùng đã quyết định.

Ngày hôm đó, In-ae vẫn còn đang cho con của Hyo Jeong bú.

"Vợ à, hãy coi như con gái của chúng ta là con nuôi đi."

In-ae không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được nên nhìn Kyung Ho với vẻ ngạc nhiên.

"Cái gì cơ?"

"Vậy anh nên làm gì đây. Công ty đã biết rằng con của Hyo Jeong là con gái của anh rồi."

"Vậy sao có thể như vậy chứ. Anh điên rồi, không thể nào."

In-ae lắc đầu mạnh. Nhưng nhận nuôi con gái mình sinh ra rất kỳ cục.

"Em quên rồi sao? Hyo Jeong đã cứu mạng anh."

"Nhưng mà..."

Trước đây đã xảy ra một tai nạn lớn, Hyo Jeong đã cứu Kyung Ho. Nếu lúc đó Hyo Jeong không gọi cấp cứu, không biết Hyung Ho sẽ xảy ra chuyện gì. Có thể nói Hyung Ho đã nợ Hyo Jeong một món nợ rất lớn. Cho nên không để con gái Hyo Jeong đi đâu cả.

"Hãy coi như là chúng ta trả món nợ cho Hyo Jeong đi. Lúc ở bệnh viện cô ấy không còn người thân nào cả. Nên làm ơn."

In-ae cũng rất biết ơn Hyo Jeong vì điều đó. Nếu không Kyung không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô không ủng hộ việc nhận con của mình là con nuôi. Cô không thể làm được.

"Vậy anh có thể nhận con của Hyo Jeong là con nuôi."

"Anh đã nói nhiều lần rằng công ty đã lan truyền rằng con của Hyo Jeong là con của anh."

"Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả."

In-ae kiên quyết từ chối, nói rằng tuyệt đối không thể làm như vậy.cho dù anh có nợ Hyo Jeong bao nhiêu đi nữa, thì việc nhận con gái mình là con nuôi cũng không có ý nghĩa gì cả.

"Đem hai đứa nhỏ đều là con gái của chúng ta không được sao."

"Nhưng làm sao có thể biến con gái mình thành con nuôi được."

"Hiện tại, đó là lựa chọn tốt nhất."

"Em không thể làm được điều đó."

"Anh sẽ giải thích mọi chuyện cho con sau này, vì vậy chúng ta phải làm như vậy trước mắt."

In-ae đã khóc, nhưng cô cũng không thể gửi con của Hyo Jeong đi được. Hơn nữa, có thể do vài ngày cô ấy đã cho đứa nhỏ bú sữa liền sinh ra tình cảm, cảm giác tội lỗi khi cô nói đưa đứa nhỏ đi. Đứa nhỏ sau khi bú sữa no, nhìn In-ae cười toe toét.

"Nhưng mà..."

"Hãy chăm sóc tốt hai đứa con của chúng ta."

Đó là cách Song Ha Jung và Song Ha Na trở thành hai chị em.