Chương 1

chương 1

Trời bắt đầu đổ mưa từ sáng sớm.

Một phòng khám khoa sản phụ ở ngoại ô Seoul.

Đêm tối, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt khó khăn ôm bụng bầu đang trở dạ, khó khăn mở cửa. Đầu cô ướt sũng vì mưa và nước ối chảy xuống hai chân cô. Người phụ nữ cả người run rẩy, bộ dáng như có thể gục xuống bất cư lúc nào.

“Người dám hộ của phụ sản đâu? Không đi cùng sao?”

Sắc mặt trắng bệch, dường như khó thở, cô cố gắng lấy trong túi ra một mảnh giấy nhàu nát bằng đôi tay ướt sũng và đưa cho cô y tá. Khuôn mặt trắng bệch của cô toàn là nước mưa.

“Ở đây...xin hãy...liên hệ giúp tôi...”

Tờ giấy mà cô chìa ra có một dãy số điện thoại được trên đó, mực đã bị nhòe, không biết do mưa hay mồ hôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra những con số.

”Đây có phải là người dám hộ của cô không?”

Hyo Jeong gật đầu đầy bất lực mà không nói lời nào. khi nhận được tờ giấy, y tá vội đặt cô vào xe lăn. Y tá dùng điện thoại ở quầy gọi cho số điện thoại trên giấy. Một tiếng bíp vang lên, ngay sau đó là giọng của một người đàn ông.

“Phụ sản bây giờ sắp sinh rồi, người dám hộ mau tới bệnh viện đi.”

[Cô là ai?]

“Đây là bệnh viện phụ sản, sản phụ chuẩn bị sinh rồi.”

Kyung Ho hỏi ngược lại cô là ai, giống như một người không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Anh không phải là chồng của phụ sản sao?”

[Tôi nghĩ cô gọi nhầm số rồi, vợ tôi đang ở nhà.]

Y tá kiểm tra lại số điện thoại ghi trên giấy.

“Phụ sản yêu cầu tôi gọi cho số mà cô ấy đưa.”

[Gọi cho tôi?]

“Rõ ràng là số này...”

[Tên người đó là gì?]

Y tá quay lại hỏi tên người phụ nữ, người phụ nữ miễn cưỡng nói ra tên của cô.

“Tên của cô là gì? Người nghe điện thoại đang hỏi cô?”

“Kim...Hyo...Jeong...”

Cô hầu như không thể nói tên của mình, dường như khiến cô ấy nghẹt thở bất cứ lúc nào. Sau đó, một y tá khác đến và đưa cô vào phòng sinh.

Lúc này đã hơn 1 giờ sáng rồi.

“Sản phụ tên là Kim Hyo Jeong phải không?”

[Vâng? Cô vừa nói là ai cơ?]

“Là Kim Hyo Jeong.”

Im lặng một lúc. Không có tiếng gì phát ra từ người đàn ông. Y tá lại gọi người đàn ông ở đầu dây bên kia.

“Alo?”

[Cô ấy...hiện tại đang ở bên cạnh cô sao?]

“Cô ấy vào phòng sinh rồi ạ.”

[Bây giờ...cô ấy đang ở đâu?]

“Đây là bệnh viện sản phụ. Bệnh viện sản phụ Kang Jeong-tae ở Sinwol-dong.”

Sau cuộc điện thoại, Hyo Jeong được chuyển đến phòng sinh với khuôn mặt đẫm mồ hôi. Các y tá đang chuẩn bị đỡ đẻ. Hyo Jeong hé môi nứt nẻ nắm lấy tay người y tá mà cô gọi trước đấy.

"Anh ấy có đến không. . . "

“Vâng? Phụ sản làm ơn nói to lên một chút.”

“Gọi điện….”

“Gọi điện cho người lúc nãy sau?”

Hyo Jeong yếu ớt gật đầu. Cơ thể cô không còn chút sức lực nào, như thể cô sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Y tá trấn an Hyo Jeong.

"Anh ấy nói anh ấy sẽ đến đây sớm."

"Được rồi..."

"Xin hãy chuyển lời với anh ấy...tôi không sao...làm ơn."

"Vâng?"

Cùng lúc đó, bác sĩ nhận được điện thoại cấp cứu vội vội vàng vàng dụi mắt đi vào, ca mổ bắt đầu.

Một lúc sau, trong phòng phẫu thuật truyền đến tiếng eo eo.

Cùng lúc đó, cửa khoa phụ sản mở ra, Kyung Ho thở hổn hển vội vàng đi vào. Thấy anh thở hổn hển, có vẻ như anh ấy đã chạy. Hết hơi ngay cả nói cũng không rõ ràng.

"Kim...Hyo...Jeong, đâu...cô ấy đang ở đâu?"

Lúc đó, bác sĩ mở cửa phòng sinh bước ra, bước đến chỗ Kyung Ho

đang thở hổn hển rồi nói.

"Anh là người dám hộ của phụ sản Kim Hyo Jeong?"

"Tôi không phải người giám hộ, nhưng..."

"Vậy hai người có mối quan hệ gì?"

"Quen biết...xã giao."

"Không có người dám hộ nào khác sao?"

"Tôi không biết người giám hộ nào khác."

Bác sĩ thấp giọng nói với vẻ mặt buồn bã.

"Sản phụ đã không may qua đời."

"Cái gì, bác sĩ vừa nói gì cơ?"

"Các tế bào ung thư đã lan ra khắp cơ thể. May mắn là đứa trẻ không sao."

Kyung Ho mồ hôi đầm đìa ngồi phịch xuống ghế.

"Hyo Jeong à...."

Bên ngoài bắt đầu mưa dữ dội.

Chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ đáng thức màn đêm yên tĩnh.

***

Kyung Ho biết Hyo Jeong, ngay sau khi được thăng chức quản lý, cô ấy chào đón Kyung Ho với tư cách là thư ký mới. Bởi vì thư ký cũ kết hôn và đến Mĩ, cho nên mới có thư ký mới.

Hyo Jeong xinh xắn với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

"Xin chào, tôi là Kim Hyo Jeong, tôi đến từ phòng đại diện với tư cách là thư ký. Xin chiếu cố tôi nhiều hơn."

Cô giới thiệu bản thân với một nụ cười rạng rỡ. Ấn tượng tươi mất trong sáng.

Hyo Jeong lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ. Cô ấy nói rằng cô ấy vừa học vừa nhận được học bổng của Tập đoàn Mythology trong suốt 4 năm, vì vậy cô ấy đã chào hỏi ngắn gọn, truyền đạt nguyện vọng làm việc chăm chỉ của mình, đồng thời nói rằng cô ấy thực sự muốn gia nhập Tập đoàn Mythology.

Cô ấy đủ thông minh để tốt nghiệp đại học top đầu, vì vậy cô ấy hoàn thành tốt công việc của mình, đặt biệt là Yoon Tae Woo, Giám đốc điều hành của Tập đoàn Mythology, đặc biệt thích Hyo Jeong. Yoon Tae Woo nhận ra cô ấy trước khi nói chuyện với cô và để cô làm thư ký của mình một năm sau khi vào công ty.

Yoon Tae Woo luôn mang theo Hyo Jeong trong các chuyến công tác. Sau đó, khi cả hai đi công tác nước ngoài, họ ở lại qua đêm. Hyo Jeong phát hiện ta rằng cô ấy có thai vào đêm hôm đó.

"Giám đốc..."

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi...Tôi có thai rồi."

Yoon Tae Woo cau mày trước những lời nói của Hyo Jeong.

"Tôi đã tới bệnh viện."

Yoon Tae Woo dừng công việc của mình và đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc thật sâu. Lông mày của hắn vẫn cau lại. Hyo Jeong vừa ngửi thấy mùi thuốc liền theo phản xạ lùi về phía sau một hai bước. Một lúc sau, Yoon Tae Woo lên tiếng.

"Thư ký Kim lẽ ra phải biết rõ không thể sinh đứa bé đó ra mà phải không?"

"Giám đốc..."

"Lập tức đến bệnh viện phá cái thai đó đi. Tôi sẽ đưa tiền cho cô."

"Giám đốc, tôi...tôi muốn sinh đứa bé này."

Yoon Tae Woo dập điếu thuốc xuống gạt tàn và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc lâu. Sau đó lại lấy ra điếu thuốc mới, châm lại.

"Đó chỉ là một đêm say rượu. Đây là một sai lầm."

"Tôi không mong muốn bất cứ điều gì từ Giám đốc cả. Nhưng tôi muốn sinh đứa trẻ này."

Hyo Jeong thực sự yêu Yoon Tae Woo. Ở bên cạnh nhìn hắn đam mê với công việc của mình, tôn trọng hắn và có một trái tim dành cho hắn. Cô sẵn sàng chấp nhận qua đêm với hắn.

"Có phải vì thư ký Kim không biết làm thế nào tôi mới có được vị trí hiện tại không?"

Tập đoàn Mythology hiện tại là công ty được thành lập bởi cha của cha vợ Jo Soyoung. Hiện tại chính là Yoon Tae Woo, người đã được công nhận về khả năng làm việc, vì vậy hắn không nên phạm sai lầm.

Đó không phải là yêu cầu Yoon Tae Woo từ bỏ gia đình để đến với cô. Vì Hyo Jeong là trẻ mồ côi nên cô ấy chỉ muốn có đứa con bây giờ. Đó là huyết thống duy nhất của Hyo Jeong, người lớn lên trong cô độc. Tuy nhiên, ngay khi Yoon Tae Woo phát hiện ra, hắn đã yêu cầu cô phá thai ngay lập tức.

Yoon Tae Woo ra lệnh cho tài xế của mình là tài xế Park đưa Hyo Jeong đến bệnh viện, Hyo Jeong đã rơi nước mắt khi đến bệnh viện sản phụ.

"Giám đốc nói...đến bệnh viện."

"Tài xế Park, làm ơn. Tôi không thể nào bỏ đứa trẻ này."

"Nhưng nếu Giám đốc biết, tôi cũng sẽ không được để yên."

"Tôi hứa. Tôi sẽ không để tài xế Park xảy ra chuyện gì. Làm ơn..."

Đã hơn 10 năm kể từ khi tài xế Park chăm sóc Yoon Tae Woo. Nhìn thấy Hyo Jeong rơi nước mắt nhờ vả vì phải phá thai. Chính anh cũng cũng cảm thấy có lỗi với Hyo Jeong đang mang thai. Nhưng nếu như Giám đốc Yoon Tae Woo biết sự thật này, bản thân anh cũng không thể giữ được vị trí này.

"Tôi sẽ xin nghỉ việc. Xin hãy giữ bí mật chuyện này."

Tài xế Park nói đã biết, cũng dặn dò tuyệt đối không được để cho Giám đốc Yoon Tae Woo không nên biết. Hyo Jeong định sinh con mà không nói với ai. Tuy nhiên, cơn ốm nghén càng ngày nặng hơn, cản thấy rất khó để giấu diếm tiếp, cho nên cô đã nộp đơn xin nghỉ việc.

May mắn là Yoon Tae Woo cũng không đến gần Hyo Jeong sau khi bắt cô đến bệnh viện phá thai. Hắn cũng thay thế thư ký cũ của mình bằng người khác. Đơn xin nghỉ việc của cô đã được chấp nhận trong vòng một ngày. Kể từ đó không ai nghe được tin tức gì về Hyo Jeong.

Sau khi Hyo Jeong nghỉ việc, Kyung Ho đã tìm cô khắp mọi nơi. Nhưng họ không thể tìm thấy Hyo Jeong, cô biến mất không dấu vết.

Rồi một ngày, Kyung Ho nhận được một cuộc gọi.

Một lúc sau, y tá đi ra với đứa trẻ được cuốn trong một chiếc khăn nhỏ. Kyung Ho đứng bật dậy khỏi ghế. Cô y tá trao đứa bé cho Kyung Ho.

"Đứa bé là một cô công chúa xinh đẹp. Còn sản phụ thì nhờ tôi chuyển lời là mong anh chăm sóc tốt cho đứa bé."

Kyung Ho nhận đứa bé và nhìn thật lâu vào khuôn mặt đứa bé đang bi ba bi bô. Đứa bé như đang mỉm cười. Dù mới sinh nhưng gương mắt trắng trẻo và đôi mắt hai mí rõ ràng. Thật dễ thương khi thấy đứa bé cười mà không biết gì.

Kyung Ho khóc đến mức đau lòng.

"Thật xinh đẹp."