Tạ Gia Nhiên cao xấp xỉ 180 cm, mà Lương Túc Niên còn cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng ở trước mặt Lương Túc Niên, cậu phải ngẩng đầu.
Có thể thu hoạch được danh hiệu nam thần trường học đương nhiên vẻ ngoài phải xuất sắc.
Nhưng so với từng ngũ quan được sắp đặt đúng chỗ, Lương Túc Niên càng nổi bật nhờ cốt tướng cực xuất chúng, khiến hình dáng khuôn mặt lập thể thâm thuý, là vẻ ngoài người phương đông rất khó có được cũng như cực kỳ yêu thích.
Con ngươi là màu hổ phách nhàn nhạt, giữa mày dính chút lạnh lùng, lúc mặt không biểu cảm sẽ làm người khác có cảm giác xa cách khó tới gần, nhưng bởi vì nam sinh luôn lười biếng cười, đôi mắt lại đa tình mà xinh đẹp, chút cảm giác xa cách cũng theo đó mất đi bảy tám phần.
Vậy mà giờ khắc này, ý cười luôn treo trên miệng nam sinh biến mất.
Hắn thoáng nghiêng người nhìn cậu, mày hơi hơi nhíu lại, đáy mắt nổi lên một chút không hiểu cùng hoang mang: “Cái gì?”
Bạn cùng phòng có tiếng không dính khói lửa nhân gian từ trước đến nay, cho hắn một ánh mắt cũng như bố thí, tại sao sẽ nói ra những lời này với hắn lúc nửa đêm?
Là đối phương đang mộng du, hay do hắn nóng đến mức xuất hiện ảo giác?
Tin tức trong nhóm Wechat vẫn khí thế ngất trời nhảy lên liên tục, Lương Túc Niên lại cảm thấy bản thân đang hóng mát không chân thực chút nào.
Tạ Gia Nhiên do xúc động mà tới, đứng ở trước mặt Lương Túc Niên, trải qua bao do dự mới dám mở miệng, nhưng thực sự nói ra khỏi mới phát hiện hoá ra không quá khó khăn giống như trong tưởng tượng.
Quyết tâm xé xuống lớp vỏ ngoài kia, cậu buông xuôi tất cả, dùng tiếng nói luôn luôn lạnh lùng nhưng trong trẻo nhắc lại lời vừa nãy.
Cố gắng vững vàng bình tĩnh, nhưng vẫn mang theo hai phần thấy chết không sợ:
“Cậu có thể, ôm tôi một cái không?”
Đơn giản bất chấp tất cả.
Cùng lắm tình huống xấu nhất là bị từ chối, bị coi là đầu óc có bệnh.
Hai mắt đang chờ đợi dần dần mất đi tiêu cự, ánh sáng trong mắt cũng theo đó mà ảm đạm.
Cậu mất hồn nghĩ ít nhất bản thân còn có đường lui có thể thay đổi ký túc xá, không vấn đề gì, nếu như đổi ký túc xá thất bại, cậu sẽ thuê phòng trọ ở bên ngoài.
Dù sao cậu ở toà nhà ngành nghệ thuật, Lương Túc Niên ở toà nhà Minh Đức, Thanh Đại to như vậy, hai người bọn họ có thể không gặp mặt nhau đến khi tốt nghiệp.
Không dễ thuê phòng xung quanh trường học cũng không phải vấn đề gì lớn, cùng lắm chính là xa trường học một chút, giao thông khó khăn chút, tham gia tiết học bất tiện chút —
“Ôm như thế nào?”
Bỗng nhiên Lương Túc Niên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ đã bay đến ngoài không gian của cậu: “Như vậy có thể chứ?”
Tạ Gia Nhiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương không thầy dạy cũng hiểu nắm chặt bả vai cùng vòng eo, nhẹ nhàng ủng vào trong ôm ấp.
Động tác Lương Túc Niên rất ôn nhu, hương vị sữa tắm trên người thực nhẹ nhàng thực thoải mái dễ chịu, nháy mắt đã tràn đầy hơi thở.
Lòng bàn tay chống lên làn da mơ ước đã lâu, chạm vào độ ấm hoàn toàn lạ lẫm, đầu óc Tạ Gia Nhiên trắng xoá trong chớp mắt, rồi sau đó lặng lẽ nổ tung một đoá pháo hoa sáng lạn.
Trung khu thần kinh còn chưa điều khiển, thân thể đã rất thành thật mà làm ra đáp lại — gắt gao ôm lấy Lương Túc Niên, mang theo sự gấp gáp không thể chờ đợi.
Da thịt chạm vào nhau giảm bớt rất nhiều cảm giác không khoẻ của cậu, cũng khiến cậu nảy sinh tham lam.
Cậu tham luyến sự đυ.ng chạm thân mật như vậy, mỗi một cm làn da của đối phương, cùng với từng chút độ ấm trên đó đều đang dụ dỗ cậu.
Lúc bên mặt tới gần gáy, cậu dùng chút lý trí còn sót lại chỉ do dự mất nửa giây, rồi sau đó không màng tất cả dán lên cọ cọ.
Dòng điện rất nhỏ chảy qua làn da bên ngoài, Tạ Gia Nhiên hơi giơ cằm lên, thoải mái nheo lại đôi mắt.
Dù sao đều đã như vậy, cậu còn cố kỵ cái gì?
Lương Túc Niên đương nhiên cảm giác được động tác của người trong ngực.
Ngược lại với cơ thể luôn mang hơi nóng của hắn, cả người Tạ Gia Nhiên đều mát lạnh, bởi vì khung xương nhỏ, vóc người gầy hơn hắn rất nhiều, ôm vào vừa tay lại mát mẻ.
Ngạc nhiên khi thế giới này có những việc huyền huyễn không thể hiểu được.
Giống như một con mèo nhỏ luôn cao ngạo không để ý tới người nay lại gần gũi dễ thân.
Chẳng những nguyện ý chủ động phản ứng bạn, còn làm nũng cọ qua cọ lại bên chân bạn để bạn ôm nó, chẳng những có thể nắm những chiếc chân nho nhỏ, mà ngay cả muốn vùi đầu vào cái bụng mềm mại cũng được cho phép.
Nhưng mèo nhỏ mà như vậy, bình thường đều do đói bụng đúng không?
Đương nhiên hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng bạn cùng phòng khác thường như vậy là bởi vì đói bụng.
“Cậu làm sao vậy?”
Trong đêm yên tĩnh, giống như sợ cậu sợ, Lương Túc Niên giảm thanh âm xuống thật thấp: “Có phải thân thể không thoải mái đúng không?”
Tạ Gia Nhiên buồn rầu ừ một tiếng, nằm cực kỳ ngoan ngoãn trên vai hắn.
“Bị cảm?”
Lương Túc Niên không thể tránh né cọ lêи đỉиɦ đầu cậu, bất đồng với tính cách của Tạ Gia Nhiên, sợi tóc nam sinh mềm mại đến mức không thể tưởng tượng: “Hiện tại chưa đến 12 giờ, có lẽ quản lý ký túc xá vẫn thức, nếu không hiện tại xuống tầng xin phép nghỉ dẫn cậu đi bệnh viện?”
“Không phải cảm, không cần đi bệnh viện, cậu….Ôm tôi nhiều một chút sẽ tốt.”
Tạ Gia Nhiên nói xong, giống như trốn tránh mà nhắm mắt lại.
Đêm nay bóng đánh thẳng quá nhiều, ngày càng thuận buồm xuôi gió, chính cậu còn sắp tiếp thu không nổi.
Cậu nghĩ có khi nào Lương Túc Niên đang suy đoán rằng đầu óc cậu có bệnh không.
Cho nên trước khi đối phương hỏi những lời này ra khỏi miệng, cậu nhận mệnh chủ động ngả bài: “Lương Túc Niên, tôi bị chứng khát khao làn da.”
Gió đêm mát lạnh, mang theo thanh âm của Tạ Gia Nhiên rơi vào tai Lương Túc Niên một cách rõ ràng.
Đương nhiên hắn biết rõ chứng khát khao làn da.
Một loại bệnh tâm lý cực kỳ không muốn rời khỏi người bên cạnh, trong lúc tình trạng bệnh phát tác người bệnh rất khát vọng muốn tiếp xúc với làn da của người khác hoặc là bị người khác vuốt ve, nếu không sẽ sinh ra cảm giác không an toàn mãnh liệt, cùng với tự ti, cô đơn, nôn nóng, bất an đủ loại cảm xúc tiêu cực.
Nghiêm trọng còn sẽ xuất hiện sinh lý không khoẻ, cả người vừa ngứa vừa đau.
Nhưng khi nghe những điều đó được nói ra từ miệng Tạ Gia Nhiên, bỗng nhiên hắn lại không hiểu lắm.
“Không phải cậu thích sạch sẽ sao?”
Khát vọng tiếp xúc với người khác cùng mâu thuẫn khi tiếp xúc với người khác là hai cái cực đoan, tại sao sẽ xuất hiện đồng thời ở trên cùng một người?
“Đúng, tôi thích sạch sẽ, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn chứng khát khao làn da, cho nên trước lúc này, tôi vẫn đang chịu đựng.”
Cậu chưa từng nói những vấn đề này với người khác, hôm nay là lần đầu nói ra, thổ lộ ra những khó khăn mà một mình cậu phải chịu đựng trong những năm qua, vì thế không thể tránh né mà để lộ ra cảm xúc tủi thân oan ức.
“Mỗi lần bệnh phát tác, giống như có vô số con kiến chạy lung tung dưới làn da vậy, tôi rất khó chịu, cào rách làn da cũng không thể hết được.”
“Loại bệnh này không có phương pháp điều trị cụ thể, bác sĩ bó tay không biện pháp, tôi chỉ có thể bắt buộc bản thân đi vào giấc ngủ để giảm bớt, may mắn nó không quá nghiêm trọng, tôi còn có thể đối phó.”
“Nhưng cậu xuất hiện.”
“Thói thích sạch sẽ của tôi mất đi tác dụng đối với cậu, đã thế chứng khát khao làn da lại tăng thêm không ngừng, đã tới mức ngay cả ngủ cũng dùng không được, cậu vừa xuất hiện tôi sẽ không nhịn được muốn tới gần cậu, muốn chạm vào cậu…..”
Suýt chút nữa không kiểm soát được cảm xúc, lúc phát hiện ra trong lời nói của mình có ý trách tội đối phương, cậu cắn môi dưới kịp thời ngừng đề tài, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
“Rất xin lỗi.” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo trở lên mất mát.
Không có ý trách cứ cậu ấy, chỉ là cậu cảm thấy bất lực cùng khổ sở vì sự bị động của bản thân.
“Cho nên, không phải cậu ghét bỏ tôi?”
Trách cứ hay trách tội gì đó Lương Túc Niên đều không để ý, điểm chú ý của hắn lệch sang hướng khác một cách kỳ dị, giọng nói khẽ tăng: “Không phải trông thấy tôi là phiền, muốn lảng tránh thật xa?”
“?”
Cái gì?
Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt khó thấy: “Tôi nói ghét bỏ cậu lúc nào?”
Lương Túc Niên đã hiểu.
Trong mắt lại đong đầy ý cười lười biếng: “Cho nên vẫn luôn trốn tránh không đến gần tôi ở mọi nơi, chỉ bởi vì sợ tôi phát hiện, sợ càng tiếp xúc với tôi, tình trạng bệnh sẽ càng nghiêm trọng?”
Lông mi Tạ Gia Nhiên run rẩy, động tác gật đầu có chút không tự nhiên cứng đờ nho nhỏ.
Hoá ra là như thế này.
Tâm tình hiện giờ của Lương Túc Niên rất tốt, hỏi cậu: “Nếu khó chịu, vì sao không nhờ tôi giúp đỡ sớm hơn?”
Tạ Gia Nhiên thành thành thật thật: “Bởi vì không thân với cậu.”
Có hỏi có đáp, nghe lời y hệt một bạn nhỏ.
Cái lý do hợp tình hợp lý này khiến Lương Túc Niên không biết nên cười hay nên khóc, nghĩ nghĩ: “Ôm một lần có thể khỏi hẳn sao?”
“….Không thể.”
Đây có nghĩa là cảm thấy cậu quá phiền phức ư.
Tạ Gia Nhiên cau mày, đột nhiên cảm thấy có chút chịu không nổi.
Sức lực trên tay theo đó lỏng xuống, cậu vừa muốn nói, lại nghe Lương Túc Niên đặt câu hỏi lần nữa: “Vậy mỗi lần ôm đều yêu cầu cởϊ áσ như vậy sao?”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc không có chút nào không kiên nhẫn, giống như thật sự chỉ đơn thuần muốn biết tình trạng bệnh của cậu: “Lúc ở ký túc xá thì không vấn đề gì, nhưng lúc ở ngoài hoặc ở phòng học, khả năng sẽ không tiện.”
“Không phải…..”
Tạ Gia Nhiên nhìn thẳng mắt hắn, đầu óc hơi trì độn: “Chạm một chút là được, chỉ có lúc nghiêm trọng mới yêu cầu ôm, nhưng, cũng không cần cởϊ áσ.”
Vừa dứt lời, tay trái của cậu đã được bao bọc trong lòng bàn tay Lương Túc Niên.
“Giống như vậy được không?” Hắn nắm tay cậu quơ quơ.
Cánh tay Tạ Gia Nhiên bất giác cứng đờ, mất tự nhiên mà né tránh đối diện với hắn, mím môi yên lặng gật đầu.
“Tốt, tôi đã biết.”
Lương Túc Niên cười cười: “Sau này chỉ cần cậu thấy không thoải mái, cậu muốn chạm vào như thế nào thì chạm, đều được.”
“Yên tâm, miệng tôi rất kín, sẽ không nói việc này cho ai hết.”
Trừ bỏ lúc đầu ngạc nhiên, Lương Túc Niên tiếp thu rất nhanh.
Nhẹ nhàng bâng quơ, giống như không phải Tạ Gia Nhiên mắc chứng khát khao làn da hiếm thấy, mà là cảm ốm bình thường, không có gì để kỳ quái.
Điều này khiến cho Tạ Gia Nhiên luôn che giấu chứng bệnh không dám nói với người khác cảm thấy hoảng hốt khó tin.
Lương Túc Niên dùng một tay ôm lấy Tạ Gia Nhiên, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, sau đó tắt Wechat đi, hỏi cậu: “Hiện tại có dễ chịu hơn chút nào không?”
Tạ Gia Nhiên thấp giọng ừ một tiếng: “Đã tốt hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lương Túc Niên trấn an mà vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng rút tay về: “Quá muộn, tiếp tục thức có khi sáng mai không rời giường nổi, đi thôi, chúng ta nên ngủ.”
Hắn lười biếng ngáp một cái, xoay người không đi hai bước, đã bị kéo lấy cổ tay.
“Còn có việc?” Hắn quay đầu lại hỏi.
“Lương Túc Niên, cậu có muốn gì không, hoặc việc gì cần tôi giúp?”
Tạ Gia Nhiên đứng tại chỗ nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc, chỉ thiếu viết bốn chữ “Có qua có lại” dán trên đỉnh đầu.
Lương Túc Niên nào có việc gì yêu cầu hỗ trợ?
Tưởng nói thẳng không có, lại sợ người bạn nhỏ trước mặt này sinh ra gánh nặng tâm lý, vì thế thuận miệng nói: “Hiện tại tạm thời chưa nghĩ ra được, chờ lúc nào tôi nghĩ đến sẽ nói cho cậu nhé.”
Không nghĩ Tạ Gia Nhiên còn khó lừa hơn hắn tưởng tượng: “Khi nào?”
Con ngươi đen trong trẻo đến mức không nhiễm bất cứ thứ gì, làm bại lộ hoàn toàn sự cố chấp nơi đáy mắt ra ngoài.
Không quá giống với ấn tượng về Tạ Gia Nhiên trong lòng hắn trước đó.
Hiện tại cậu giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp được cho ăn cá khô, nhất thiết muốn báo đáp ân tình.
Lương Túc Niên thấy Tạ Gia Nhiên như vậy, sau một lúc lâu, không hề báo hiệu thấp giọng cười rộ lên, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên mặt hắn cũng bị lây nhiễm ấm áp.
Nhịn không được giơ tay, lòng bàn tay ở đỉnh đầu mèo nhỏ không nặng không nhẹ xoa hai cái: “Ngày mai, buổi chiều ngày mai tôi còn một trận thi đấu bóng rổ.”
“Cậu mang nước tới cho tôi đi.”