Chương 3: Sân Bóng

Tạ Gia Nhiên bởi vì mất ngủ, sáng sớm thức dậy muộn, lúc đi đến phòng vẽ tranh đã có rất nhiều người tới.

Lớp trưởng Tô Tiểu Nguyệt đang thu bài tập về nhà, trong tay cầm một chồng phác thảo vô cùng dày.

Tạ Gia Nhiên lấy ra bản thảo đã vẽ xong đưa tới, Tô Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua, lập tức kính nể giơ ngón tay cái về phía cậu: “Không hổ là cậu, tốt nhất hôm nay.”

Tạ Gia Nhiên khách sáo nói lời cảm ơn, vừa quay người đi, bạn học xung quanh vẫn đang liếc trộm lập tức vây quanh Tô Tiểu Nguyệt.

“Nhìn xem nhìn xem!”

“Chậc, quả nhiên lại là một ngày quỳ lạy đại thần, nội tâm của tớ đã không hề gợn sóng nữa rồi.”

“Màu sắc cùng đường cong được xử lý quá tuyệt vời, làm sao bây giờ, bỗng nhiên cảm thấy bức tranh tớ thức cả đêm để vẽ ngày hôm qua giống y hệt tranh con nít vẽ.”

“Quả nhiên cần cù trước mặt thiên phú không đáng giá một đồng, aiz.”

“Nói gì đó? Đây cũng không phải là lý do để cậu lười biếng.”

Tô Tiểu Nguyệt đánh bay bàn tay đang ngo ngoe rục rịch vươn về phía bản thảo của nam sinh: “Đừng sờ linh tinh, cẩn thận nhoè màu, tranh thủ thời gian quay về chỗ ngồi luyện tập đi.”

Tạ Gia Nhiên theo thói quen đi về phía bên trái của hàng cuối, chưa đi được hai bước đã thấy Lâm San ngồi bên phải giơ cao cánh tay vẫy cậu: “Bên này Gia Nhiên! Bên này!”

Tạ Gia Nhiên mới nhớ ra hôm qua đổi chỗ ngồi.

Bước chân hơi dừng sau đó thay đổi phương hướng, đúng lúc lướt qua một nam sinh, Tạ Gia Nhiên không dấu vết nghiêng sang bên cạnh một chút, tránh việc suýt chút nữa va vào nhau của hai người.

Đối phương tinh mắt phát hiện cậu né tránh, cau mày vẻ mặt không vui trừng cậu một cái.

Tạ Gia Nhiên đi đến vị trí ngồi xuống, Lâm San lập tức duỗi cổ thò đầu tới: “Tạ đại thần, bài tập về nhà hôm qua của cậu vẽ mất bao lâu, nói ra cho tớ quỳ lạy một lát?”

Tuy nói là thò, nhưng vẫn giữ đúng khoảng cách chừng mực.

Tính cách của người tên Lâm San này hơi thân thiện quá mức, hơn nữa đặc biệt dễ làm quen với người khác.

Vào lúc khai giảng người khác vì tính cách lạnh lùng cùng thói thích sạch sẽ của Tạ Gia Nhiên mà đều tránh xa cậu ngàn dặm, chỉ có Lâm San nhiệt tình kiên trì muốn làm bạn với cậu, lý do là vì đáp án ngẫu nhiên của app xem bói trên điện thoại, nói hai người bọn họ đặc biệt có duyên.

Tạ Gia Nhiên không thích tiếp xúc trực tiếp với người khác, Lâm San quyết định quản lý chặt đôi tay của mình không để nó chạm vào cậu một chút, Tạ Gia Nhiên ít nói, vậy thì một mình Lâm San cũng có thể độc thoại cả ngày, không hề thấy xấu hổ hay ngượng ngùng chút nào.

Làm bạn học cùng lớp hai năm, tự nhiên trở thành một trong số ít bạn bè của Tạ Gia Nhiên.

“Ba tiếng.” Cậu nói đại khái thời gian.

“Wow! Trâu bò! Không hổ là thần tượng của tớ!” Lâm San giơ ngón tay cái lên giống như lớp trưởng: “Ngày hôm qua tớ vẽ mất năm tiếng, đã cảm thấy bản thân rất nhanh.”

“Đúng là nhanh!” Tạ Gia Nhiên nói: “Giảng từ phía độ khó, nếu muốn làm xong chủ đề này, thời gian bình quân phải từ sáu tiếng trở lên.”

Cậu rất tự nhiên loại trừ mình ra khỏi đội ngũ bình quân, giọng điệu nhàn nhạt, không hề có ý tứ khoe khoang.

“Đúng chứ.” Lâm San đắc chí: “Tớ biết tớ ngày càng giỏi mà, à đúng rồi.” Cậu ta nhớ tới gì đó: “Vừa nãy cậu gặp mặt Tôn Hàm, có phải cậu ta lại tỏ thái độ với cậu không?”

Tạ Gia Nhiên nói: “Không để ý.”

Lâm San trả lời: “Tớ nhìn thấy cậu ta trừng cậu, người này thật là, từ lúc cậu đoạt giải cậu ta bắt đầu không vui vẻ, khó chịu với cậu đều hiện hết ở trên mặt như sợ người khác không nhìn thấy, cố chấp giống như cậu đoạt giải quán quân của cậu ta vậy.”

“Không đúng, từ lần đầu tiên cậu đè bẹp cậu ta cậu ta đã như vậy, một nam sinh mà tâm tư đố kỵ thật nhiều, quá low.”

“Là tính hiếu thắng.” Tạ Gia Nhiên sửa đúng.

Ngoại trừ trong tối ngoài sáng phân thắng thua với cậu, Tôn Hàm cũng không hề làm hành động nào quá mức, chưa đến mức dùng từ “đố kỵ” nghiêm trọng như vậy.

“Hừ, đều giống nhau.” Lâm San nói: “So đến so đi cậu ta cũng không thấy mệt, dù sao tớ không thích loại người như này.”

Giáo viên tới rất nhanh, Lâm San rút đầu về ngồi xuống.

Nửa đầu tiết học dùng để bình luận những tác phẩm xuất sắc, giọng điệu chậm rãi, học sinh phía dưới nghe đến mơ màng sắp ngủ.



Lâm San bị ảnh hưởng cũng ngáp một cái, lấy điện thoại di động mở diễn đàn ra, theo thói quen ấn vào nút có màu sắc rực rỡ để bầu một phiếu, sau đó mới bắt đầu lướt diễn đàn cho tỉnh táo.

Đáng tiếc không có chuyện để hóng, càng lướt càng buồn ngủ.

Cho đến khi phía trên di động nhảy ra thông báo của Wechat, Lâm San tuỳ tiện nhìn, tức khắc bị thu hút, hai mắt mở to, lập tức tỉnh táo.

“Gia Nhiên Gia Nhiên!”

Bảng vẽ bị gõ nhẹ hai cái, Tạ Gia Nhiên hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Lâm San có chuyện gì.

Lâm San liếc về hướng giáo viên, một tay che miệng, đưa di động tới trước mặt Tạ Gia Nhiên, nhỏ giọng nói chuyện: “Chiều nay ngành chính trị và pháp luật với ngành tiếng Trung có trận bóng rổ giao lưu, nam thần của tớ chắc chắn lên sân khấu, cậu đi xem cùng tớ được không?”

“Nam thần?” Tạ Gia Nhiên thắc mắc: “Không phải cậu có bạn trai rồi sao?”

Lâm San chưa bao giờ dấu diếm việc bản thân là gay, có người bạn trai cùng trường là chuyện mà ai cũng biết, lúc trước Tạ Gia Nhiên còn bắt gặp Lâm San cùng bạn trai cậu ta tay dắt tay đi dạo ở ven hồ Hoa Sơn trường Thanh Đại.

“Bởi vì có bạn trai nên mới cần cậu đi cùng tớ.”

Lâm San nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhỡ đâu bị bắt được, tớ còn có thể đẩy lên người cậu, nói là cậu muốn xem, còn tớ bị ép đi cùng.”

Tạ Gia Nhiên: “…..”

Lâm San thẳng thắn chân thành đến mức cậu không biết nói gì.

“Anh em tốt, gật đầu một cái?” Lâm San chớp mắt to.

“Được rồi.” Tạ Gia Nhiên bại trận.

Trên đường đến sân bóng rổ phải đi qua siêu thị, vừa lúc cậu có thể thuận tiện mua bút chì cùng cục tẩy.

Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lúc Tạ Gia Nhiên trở về phòng vẽ tranh, vừa thả đồ vật xuống đã bị Lâm San thúc giục ra cửa tới sân bóng rổ.

“Có nam thần của tớ ở đấy, chắc chắn rất nhiều người, tớ cũng không hy vọng sẽ chen được lên hàng đầu.” Lâm San: “Chúng ta đứng ở bên cạnh bậc thang được không? Tuy xa một chút nhưng không có ai.”

Tạ Gia Nhiên đang suy nghĩ giờ đi siêu thị luôn hay để lát nữa, nghe vậy gậy gật đầu.

Cậu không có hứng thú với bóng rổ, đứng ở nơi nào xem đều không quan trọng.

Đi tới chỗ bậc thang cần xuyên qua sân bóng trước.

Như lời Lâm San nói, xung quanh sân bóng rổ vây rất nhiều người, nữ sinh nam sinh mỗi người một nửa, cách một khoảng xa vẫn nghe thấy rõ từng tiếng hoan hô reo hò.

Tạ Gia Nhiên không quen cảnh người nhiều lộn xộn như vậy, chỗ nào cũng bao trùm đầy hơi thở xa lạ khiến cậu cảm thấy không khoẻ.

Mày nhíu chặt lại, đang muốn lùi ra xa một chút, bỗng nhiên Lâm San hét to một tiếng, chỉ vào một chỗ trong sân bóng: “Tớ thấy nam thần của tớ! Trời trời trời, quả 3 điểm ném chuẩn như vậy! Đẹp trai muốn chết!”

Tạ Gia Nhiên nhìn về hướng sân bóng, bỏ lỡ quả ném 3 điểm chuẩn xác của Lâm San, nhưng lại thấy người quen ở vị trí cực kỳ dễ thấy.

Thi đấu giao lưu rất tuỳ ý, không có mấy người mặc quần áo chơi bóng, kể cả Lương Túc Niên.

Hắn mặc một cái áo phông màu đen to rộng, in hình chữ cái đơn giản, ở dưới là quần đùi màu xám, đi giày chơi bóng màu trắng, lộ ra màu da trắng đến loá mắt dưới ánh mặt trời, đối lập rõ rệt so với những người khác.

Trọng tài thổi một tiếng còi, tiến vào thời gian nghỉ giữa hiệp.

Lương Túc Niên cười cười nói gì đó với người bên cạnh, đến khu nghỉ ngơi tìm bình nước của mình, quay người mặt hướng sân bóng vừa uống vừa nghe đồng đội nói chuyện, đóng chặt nắp bình dùng tay phải kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên trán.

Tạ Gia Nhiên đã không nghe được Lâm San nói gì, ánh mắt của cậu không thể khống chế mà trượt xuống theo động tác của Lương Túc Niên, ngừng lại tại vòng eo vô ý lộ ra của hắn.

Trắng giống hệt làn da hở ở ngoài, thon chắc, bao trùm một lớp cơ bắp mỏng mà căng đầy.

Cơ bụng rõ ràng không quá to, lại đẹp cực kỳ…

Tầm mắt hai bên vô tình va vào nhau, tuy xa nhưng vẫn khiến Tạ Gia Nhiên giật mình.

Giống như người bị thôi miên đột nhiên thức tỉnh, cậu quyết đoán thu hồi ánh mắt, không chút do dự xoay người.



“Woa gϊếŧ điên rồi sao? Ngài là nam thần, trước công chúng ngài có tinh thần tự giác mà tém tém lại chút được không — A? Gia Nhiên cậu đi đâu?”

“Có việc, đi trước.”

“A? Nãy vẫn tốt mà, chuyện gì đột nhiên như vậy?”

Lâm San không hiểu, đáng tiếc Tạ Gia Nhiên đã đi thật xa, bóng dáng rất nhanh biến mất tại chỗ ngoặt của toà nhà, không tiếp tục trả lời bất kỳ vấn đề nào của cậu.

Trên sân bóng, bỗng nhiên đồng đội vỗ một phát lên bả vai Lương Túc Niên: “Aiz, hoàn hồn, nhìn ai đến mức mê mẩn như vậy? Nói với cậu buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm cậu có nghe không?”

“Nghe thấy.”

Lương Túc Niên thu hồi ánh mắt, cười không quan tâm: “Mê mẩn chỗ nào? Cậu đừng nói linh tinh.”

Rõ ràng chỉ là bạn cùng phòng chạy tới đây bố thí cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.

“Mê mẩn chỗ nào, cậu nói mê mẩn từ chỗ nào tới.”

Đồng đội tức giận: “Bao nhiêu em gái có ai không phải tới xem cậu? Thật là hạn hán chết, úng nước chết, chỉ cần có một hai người liều chết đến xem tôi như vậy, tôi đã không độc thân đến tận bây giờ.”

“Vậy cậu phải đi in cái bảng hiệu treo trước người, bằng không mấy cô gái chỉ biết cậu thiếu Canxi, không biết cậu thiếu cả tình yêu.”

“??? Thiếu tình yêu là thật, tôi thiếu Canxi khi nào?”

Lương Túc Niên cong khoé miệng, tiện tay cầm bình nước để lên trên bàn: “Đi thôi, bắt đầu trận thứ hai.”

Trong phòng vệ sinh của toà nhà khu dạy học gần sân bóng nhất, Tạ Gia Nhiên cúi người vốc nước lạnh hất lên trên mặt mình, chống tay lên bồn rửa mặt thở dốc.

Quá mức.

Vừa rồi thấy Lương Túc Niên vén vạt áo, trong lòng cậu không thể ức chế nảy sinh khao khát mãnh liệt.

Cậu muốn bị hắn dùng sức ôm chặt vào trong ngực, muốn bị cánh tay hắn vòng lấy, muốn đem tất cả da thịt trên người dính vào hắn, muốn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ trên người hắn —

Tiếng nước ào ào cắt đứt suy nghĩ điên rồ vừa định trồi lên.

Tạ Gia Nhiên mím chặt khoé môi, lại mở vòi nước ra lần nữa, đặt đôi tay dưới dòng nước, ý đồ dùng cái này áp chế cảm giác ngưa ngứa dưới làn da.

Chỉ tiếc hiệu quả cực nhỏ.

Cậu vì Lương Túc Niên sinh ra rất nhiều khát vọng đâu chỉ ở mỗi đôi tay này.

Rõ ràng lúc trước không như thế.

Lúc trước dù khó chịu, chỉ cần cố gắng nhịn qua một lúc là có thể tốt, từ Lương Túc Niên xuất hiện bên cạnh cậu, mọi chuyện càng ngày càng không thể khống chế.

Giống như lần này, đã qua hai ngày, tình trạng bệnh lặp đi lặp lại không thấy tốt hơn.

Không gặp còn tốt, chỉ cần vừa nhìn đến Lương Túc Niên, dù tình huống thế nào bệnh vẫn sẽ phát tác trở nên nghiêm trọng.

Cậu mệt mỏi che lại đôi mắt.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Cách lúc tốt nghiệp còn tận hai năm, cậu sẽ phải chịu dày vò như vậy mãi sao?

Nhỡ đâu ngày nào đó tình huống nghiêm trọng đến mức cậu không thể dùng lý trí để kiểm soát, sẽ làm ra hành động quá mức đối với Lương Túc Niên chung phòng thì sao, bản thân cậu không thể bảo đảm được.

Biết rõ khả năng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, còn muốn tiếp tục mạo hiểm như vậy ư?

Nhưng cậu đã bị từ chối xin chuyển ký túc xá một lần.

Bây giờ đi xin một lần nữa, sẽ được đồng ý chứ…..