Chương 12: Trở về

Sau một ngày nghỉ ở nhà vào Chủ nhật, bệnh tình của Lâm Hạo Chính đã khá hơn.

Cả hai đều dậy sớm vào thứ Hai. Lâm Hạo Chính phải bắt đầu tiết học đầu tiên, nên ăn sáng xong liền đi làm.

Khi Kha Kinhđến nhà ăn, Phùng Chí Thanh, đồng nghiệp của cậu, đã thay đồng phục và bước ra ngoài.

"Này, đúng rồi, Tiểu Từ," Phùng Chí Thanh gọi ngăn cậu lại, "Thông báo nói rằng cuối tuần này sẽ đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra sức khỏe. Nhớ chuẩn bị nhé, chứng minh thư và ảnh của cậu! "

"Khám sức khỏe? Không phải là vào tháng giêng sao?"

"Chảbiết! Nghe nói gần đây kiểm tra vệ sinh nghiêm ngặt, lại phải kiểm tra!"

"Ồ ... này, Chí Thanh, bệnh viện tỉnh ở đâu?"

"Xa lắm! Ở quận Giang Bắc, đi tàu điện ngầm mất 40 phút! Chao ôi! . Tôi vẫn đang trong kỳ nghỉ. tuần này tôi phải lãng phí tất cả cho nó .. ”Chí Thanh phàn nàn và bỏ đi với khuôn mặt cay đắng.

Ngày làm việc bắt đầu. Gặp lại Chu Lâm vào buổi trưa, nghĩ đến sự ghen tị không thể giải thích được của Lâm Hạo Chính, Từ Kha Kinh đột nhiên cảm thấy lạnh thắt lưng, chân và mông đau nhức, vẻ mặt trở nên cứng đờ.

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến. Lâm Hạo Chính đang gọi điện khi cậu đang thay ca tối, nói rằng anh ấy sẽ tham dự bữa ăn tối của sinh viên năm nhất và phải về sau. Sau khi cúp máy, cậu có những nỗi sợ hãi kéo dài và cảm thấy hơi lo lắng.

Buổi tối đi làm về, cậu ra chợ gần đó mua ít rau. Hôm qua Gia Huy nói rằng anh ấy bắt tàu cao tốc lúc 3 giờ chiều mới về, lúc này cũng gần đến nơi rồi, không biết ăn tối như thế nào.

Sau khi trở lại nhà Lâm Hạo Chính, chưa kịp đặt bát đĩa xuống thì bên ngoài đã truyền đến tiếng mở cửa.

"quay về rồi?"

“Tiểu Kha, anh nhớ em nhiều lắm!” Gia Huy thả vali xuống, cầm lấy cốc nước trong tay thiếu niên, uống một hơi cạn sạch, cúi đầu hôn lên miệng cậu.

"Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Từ Kha Kinh xoay người đi về phía phòng bếp.

“Anh đói… anh muốn ăn em!” Gia Huy từ phía sau ôm lấy anh, nhẹ nhàng cắn vào làn da mỏng manh sau gáy anh.

“Đừng làm phiền, anh ở bên ngoài đi, lần sau em sẽ cho anh xem.” Người thanh niên vỗ vỗ eo hắn, cúi người mở van khí tự nhiên.

Có người trở tai điếc tai, nằm ở phía sau thanh niên như một con chó khổng lồ, nhưng không cẩn thận đè lên cậu.

Rửa và cắt rau, đổ dầu và đun sôi nước. Khi nước sôi, Kha Kinh nhấc nắp nồi, đặt mì xuống, thêm một quả trứng, dùng đũa khuấy từ từ.

Gia Huy nhìn dáng vẻ tập trung và bình yên của mình trong làn hơi nước, và cảm thấy sự mệt mỏi của cuộc hành trình đang dần tan biến, và nỗi lo lắng trong lòng cũng dần tan biến.

Tốt hơn hết là nên quên đi. Giờ thì ổn rồi. Mọi thứ trên đời đã khó rồi, sao cứ phải cố chấp ...

Sau khi nấu chín rau và trụng mì, Kha Kinh quay mặt lại. Cậu nhìn thấy người đàn ông đang rụt cổ một cách lúng túng, tựa đầu vào vai mình, đôi mắt hơi nheo lại, đôi mắt có chút mệt mỏi.

“Mệt không?” Cậu hỏi nhẹ nhàng, dụi môi vào thái dương vểnh lên.

“Hả?” Gia Huy chớp mắt, duỗi thẳng thắt lưng của anh, “A… ngon quá! Kha Kinh à, mì của em sao ngon thế? À, mấy ngày nay anh ngủ không ngon đó em biết không? Chỉ tại không có em ngủ bên cạnh, chắc lần sau anh sẽ đưa em đi cùng "

Người đàn ông thu dọn bát đũa, đi đến phòng ăn, ngồi xuống và bắt đầu ngấu nghiến. Kha Kinh ngồi đối diện nhìn anh, bất giác nở một nụ cười ấm áp trên môi.