Chương 2-4: Morpheus

《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành

Châu Hạ Vi dịch

Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.

-------------------------------------------------------

Chương 2.4/ Morpheus

“Làm sao em biết?” Anh dập điếu thuốc liếc nhìn cô, đôi mắt đen láy như chất chứa từng đợt sóng.

"Bản năng nghề nghiệp", cô nhìn chiếc vòng cổ xinh đẹp đung đưa liên hỏi: "Anh có biết rằng

việc anh không thể buông tay đã đủ rõ ràng rồi sao"

Anh không nói gì, trong một lúc nhất thời chỉ có tiếng lốp xe và tiếng gió trong xe.

“Mất thời gian bao lâu, anh mới tìm được hung thủ?" Một lúc lâu sau, cô phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Ba năm." Anh đáp.

"Vậy thì, đừng để đến năm thứ tư." Giọng cô từ từ cao lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Trình Lập không nhìn cô, ánh mặt vẫn hướng về con đường tưởng chừng như dài vô tận phía trước, nhưng trái tim anh lại bị lời nói của cô khế rung động.

Xe chạy ra ngoài thành thì gặp mưa lớn, xuyên qua lớp rèm che mưa, đèn hậu của chiếc xe phía trước Giang Bắc hình như có chút mờ mịt.

Trình Lập cầm điện thoại lên, mở WeChat và gửi một tin nhắn thoại ."Chạy chậm một chút, chú ý an toàn."

Thẩm Tầm liếc anh một cái.

Anh nên lo lắng hơn bất kỳ ai khác, nhưng anh ấy là người ổn định nhất.

“Đừng nhìn tôi như thế." Anh nhìn chăm chăm về phía trước, giọng đều đều. "Em nghĩ gì về tôi?" Cô chỉ nhìn anh chăm chăm, khóe miệng cong lên.

"Giống như xem một con chuột “ Anh khẽ nhíu mày.

"Làm sao có thể? Anh rõ ràng là cấp độ dã thú." Thẩm Tầm nụ cười càng sâu, nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt của anh — người này bề ngoài cứng rắn kiên cố, nhưng trong lòng lại đầy vết sẹo.

Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia hối hận.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, áp xuống một chút rung động trong l*иg ngực. Là một nhà báo, điều cần tránh nhất là đi quá sâu vào kịch tính, quá đặt nặng cảm xúc sẽ không thể , phân tích một cách khách quan, bình tĩnh. Vì biết quá nhiều về người và vật nên không tránh khỏi thấy đau, khó tránh khỏi có tình cảm của Đức Trinh Nữ, cô luôn cảm thấy có cây bút trong tay là có thể cứu vớt được người bình dân.

“Sao em lại làm phóng viên?” Giọng nói trầm trầm chậm rãi vang lên.

Lúc này Thẩm Tầm có chút sửng sốt, suýt chút nữa cho rằng anh có thể nhìn thấu tâm tư của mình.

"Có thể tiếp tục khám phá những điều mới và vấn đề.", cô trả lời sau vài giây im lặng, " Cũng có thể tiếp tục, rời đi."

"Cho nên, em sợ hãi dừng lại?" Trầm thấp thanh âm chậm rãi vang lên.

Vẻ mặt Thẩm Tầm cứng đờ. "Trình đội, hình như anh đang thẩm vấn tôi."

“Tôi xin lỗi nếu làm em thấy khó chịu". Đôi mắt anh cuối cùng cũng dừng lại trên mặt cô trong một giây.

"Không". Cô cúi đầu, siết chặt ngón tay hết lần này đến lần khác. "Anh nói đúng".

Trình Lập quan sát chuyển động của cô từ khóe mắt. Những ngón tay thon dài trắng đan

vào nhau, thỉnh thoảng nâng lên hạ xuống. Đây là một chuyển động tiềm thức để che giấu sự lo lắng bên trong.

"Có muốn ngủ một lát không? Còn lâu mới tới nơi." Anh không tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Ừm." Thẩm Tầm nhàn nhạt đáp một tiếng, điều chỉnh chỗ ngồi, quay đầu dựa vào trên ghế nhắm mắt lại.

Cảm ơn anh đã buông tha cho cô. Nếu không, dưới đôi mắt sắc bên đó, cô có thể không có gì để che giấu.

Khoảnh khắc đôi mắt chìm vào bóng tối, tiếng gió và tiếng mưa lướt qua tai càng được khuếch đại. Giờ khắc này, xuyên qua núi rừng trùng điệp, có nam nhân xa lạ ngồi bên cạnh, trong lòng cô quả thực cảm thấy bình yên khó tả.

Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên dừng lại. Thẩm Tẩm bị đánh thức mở mắt ra, phát hiện xe đã dừng ở ven đường. Xe của Giang Bắc cũng dừng ở phía trước không xa.

“Xe của bọn họ kẹt trong ổ gà." Trình Lập thấy cô tỉnh lại, nhàn nhạt giải thích: “Tôi xuống xem một chút, em ở trong xe đi"

Cô chưa kịp nói thì anh đã mở cửa bước xuống xe.

Trời vẫn mưa nặng hạt. Thẩm Tầm thấy Trương Tử Ninh và một đồng nghiệp nam khác cũng xuống xe, họ trước tiên đặt một thứ gì đó dưới bánh xe, sau đó cùng nhau đẩy xe, nhưng sau nhiều lần cố gắng đều không được.

Thẩm Tầm tắt máy lấy chìa khóa xe, mở cửa bước xuống .

Cơn mưa băng giá trút xuống đầu , cô rùng mình, nhưng vẫn chạy lon ton về phía họ.

"Sao em lại tơia đây? Không phải bảo em ở trong xe sao?" Trình Lập nhìn thấy cô nhíu mày không vui.

“Tôi từng gặp phải tình huống này rồi, để tôi lái xe đi." Cô chỉ vào ghế lái. “Có thể thêm một người đẩy xe”

Trình Lập nhìn cô và gật đầu.

Thẩm Tầm cầm vô lăng, cẩn thận điều khiển chân ga. Với một Giang Bắc cực mạnh, sau hai lần thử nữa, chiếc xe cuối cùng cũng lao ra khỏi ổ gà.

Thẩm Tầm xuống xe, vui vẻ đi về phía bọn họ: "Người càng nhiều, lực lượng càng nhiều”

Trình Lập vẫn là vẻ mặt lạnh lùng: "Mau lên xe."

Thẩm Tầm cong mỗi chán nản vã đi về phía Toyota Land Cruiser của họ.

Sau khi lên xe, một luồng hơi ấm phả vào người cô, dưới sự chênh lệch nhiệt độ, cô hắt xì vài cái, có chút ngượng ngùng giải thích: "Tôi bị viêm mũi dị ứng một chút.

Trình Lập liếc nhìn cô không nói gì.

Thẩm Tầm cúi đầu nhìn áo len đã ướt gần hết, quần dài cũng ướt một nửa, lúc này mới cảm thấy có chút khó chịu.

Cô định ngẩng đầu lên thì có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống và trùm lên đầu cô.

Cô cầm lấy và thấy đó là một chiếc khăn tắm. Trình Lập đang lấy thứ gì đó ra khỏi túi tập thể

dục ở ghế sau "Lau tóc đi, đừng để cảm lạnh. Phải ra ngoài gấp, nên không mang theo đồ."

Giọng nói của anh vẫn không có chút ấm áp nào, nhưng Thẩm Tầm lại cảm thấy trái tim mình ấm áp.

"Còn anh thì sao?" Cô hỏi, một bên lau tóc một bên đánh giá anh.

Áo sơ mi của anh cũng ướt sũng, trên mặt còn vương vài giọt nước, vài lọn tóc ngắn lòa xòa trước mặt, khiến anh có vẻ gợi cảm lạ thường.

"Em lau xong phải trả lại cho tôi." Anh chậm rãi nói, đôi mắt đen của anh chạm vào mắt cô.

"Ồ." Cô đưa khăn tắm cho anh, thấy anh cầm lấy tiếp tục lau tóc, trên mặt đột nhiên nóng lên, càng lúc càng nóng.

Tại sao cô lại cảm thấy mơ hồ? Chúa ơi, cô phát điên vì cái gì vậy?

"Em sao vậy?" Anh nghi ngờ nhìn khuôn mặt ủng hồng của cô."Không phải bây giờ phát sốt đấy chứ?"

“Có sao?" Cô hoảng hốt sờ trán, "Hình như, hình như rất nóng, tôi có chút choáng váng".

Anh thả chiếc khăn xuống chìa tay ra.

Lòng bàn tay ấm áp vừa làm bỏng trán cô. Lúc đó, cô bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.

"Chắc không sao đâu" Anh rút tay về, nhẹ nhàng nói.

“Chà, chắc sẽ ổn thôi." Cô gật đầu, lè lưỡi giọng nói như vẹt.

“Để xem sau”. Anh liếc cô một cái rồi đạp ga phóng đi.

?