Chương 22: Tái Bút

Chào,

Như cảnh đẹp ngày quang khi xa khi gần

Anh sẽ ôm lấy đoạn tình này chẳng chút nghi vẫn

............

Dẫu cho tương lai có thay đổi không ngừng

Cùng em, chúng ta sẽ là đôi tình nhân cuối cùng thay đổi

Chỉ nguyện trong chút ánh dương còn sót lại

Lưu lại đôi mắt này để anh có thể nhìn em một lần nữa



Mong có thể ôm em rồi chìm vào giấc ngủ

Lưu giữ khuôn mặt ấm áp nhất thế gian này

Giữa mênh mông biển người, có thể cùng em sưởi ấm, trải qua

Trương Quốc Vinh "Ngày lạnh nhất"

(Các bạn có thể nghe bài hát ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=FSG4g8QLTTo)

Sau khi đọc xong chương cuối, biên tập viên hỏi tôi: "Không có ngoại truyện hay lời cuối sách gì đó à? Trình đội vừa trở về, tôi xem chưa đã thèm đâu."

Tôi hỏi ngược lại, "Cô cảm thấy anh ấy đã trở lại?"

Trình Lập từng hỏi Thẩm Tầm, cô đã nghe rất nhiều chuyện, rất nhiều điều không hay, cô có bao giờ thất vọng về cuộc sống không?

Cô trả lời, có lẽ chỉ khi nhìn thấy bản chất tồi tệ nhất của con người, người ta mới có thể thực sự hiểu tại sao mình nên sống tốt và cố gắng làm những điều có ích cho người khác, cũng như cho thế giới.

Cuộc đời này, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Ai cũng có ước mơ và d*c vọng của riêng mình. Có người khát vọng tiền bạc nhưng cũng mệt mỏi vì phú quý; có người khao khát tình yêu nhưng lại không biết trân trọng; có người khao khát ấm áp mới hiểu được phong sương.

Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng. Nếu bạn thấy nó dễ dàng, chắc hẳn có ai đó đang gánh vác phần khó khăn. Thế giới cũng không hoàn toàn tươi sáng, nhưng vẫn có những người ở nơi bóng tối kiên trì thủ vững.

Giống như cuộc trò chuyện giữa Thẩm Tầm và Trình Lập.

"Tôi đã quen với nó."

"Quen cái gì?"

"Cái chết và sự chia ly."

"Vậy tại sao phải kiên trì?"

"Vì để "sống" và gặp nhau nhiều hơn."

Vì anh, Thẩm Tầm trở thành một Tầm Bảo lấp lánh ánh sáng. Vì cô, cuộc đời của Trình Lập cũng lỗng lẫy như một viên kim cương.

Thế là đủ rồi, phải không?

Những rung động, những triền miên đều đã theo gió cuốn đi. Nhưng sẽ luôn có một người nhớ rằng, ở phía nam đám mây này, cô đã gặp anh.

Và bạn, cũng chỉ cần nhìn kết cục mà bạn muốn thấy.

Cuối cùng, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả những con người đã âm thầm cống hiến, hy sinh cho sự nghiệp phòng chống m a túy bằng bài viết này. Sinh mệnh đáng quý, cũng nguyện tất cả mọi người có thể quý trọng ánh sáng và ấm áp trên đường đời.