Chương 20-3: Em chỉ cần anh

6 giờ chiều.

Bên kia đường, Trình Lập đang ngồi trong một chiếc xe thương vụ màu đen, nhìn dòng xe cộ không ngừng ở lối vào tòa nhà, cuối cùng một bóng người mảnh khảnh bước ra, cô dường như bị nhiệt độ bên ngoài làm đông cứng, rụt cổ lại, thắt khăn quàng cổ chặt hơn một chút. Anh nhìn chằm chằm, nháy mắt hoảng hốt. Khuôn mặt mọi người đều nhòe đi, chỉ còn lại cô, phảng phất như đóa hồng nhỏ, lặng lẽ nở rộ giữa thế giới ồn ào chen chúc này.

Hóa ra từng đó năm tháng chờ đợi, chỉ để đợi một ánh nhìn từ xa này.

Anh muốn hái bông hoa này, đặt trong ngực mình, từ nay về sau mãi mãi không chia lìa.

Đột nhiên, đau đớn từ

lâu dường như lại xâm lấn, cắn nát xương cốt anh, anh khó chịu còn eo, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, bông hoa hồng đỏ cũng dần nhạt màu rồi biến mất.

Anh hít sâu một hơi, chờ bản thân chậm rãi bình tĩnh lại. Anh biết đó chỉ là một phản ứng tâm lý.

Di động nhận được một tin nhắn WeChat, khi bấm vào, là giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười dễ chịu của cô: "Không phải anh nói muốn đón em ăn tối sao, đâu rồi?"

Anh có chút việc, ngày mai được không? Anh chậm rãi gõ một dòng rồi gửi đi.

"Được, vậy em sẽ tự thu xếp, buổi tối gọi điện thoại nhé." Giọng nói mềm mại lại truyền đến.

Trình Lập cất điện thoại, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Khi đèn xanh bật lên, Thẩm Tầm đi theo đám ĐSng phía đối diện, liền nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen quay đầu, nhanh chóng lái đi. Ngửi thấy mùi khói xe, cô cau mày bịt mũi.

Ở trong xe, Trình Thành biểu cảm bực bội khó thấy.

"Em xác định phải về Vân Nam?" Anh nhịn không được hỏi lại.

"Ừm." Trình Lập thấp giọng đáp lại, sắc mặt tái nhợt, "Nên kết thúc rồi."

"Không em không được à? Tên Giang Tế Hành kia là kẻ tâm thần, em bị gã tra tấn thành bộ dáng gì? Như vậy còn chưa đủ sao? Vất vả mãi mới cứu ra được, vất vả mãi mới khôi phục được, còn muốn quay lại?" Trình Thành cuối cùng nén không được giận.

"Trong tay gã có một con tin, gã nói rõ muốn tìm em." Trình Lập bình tĩnh nói.

"Gã chính là muốn em.. —" từ "chết" nghẹn ở cổ họng Trình Thành, lại nuốt xuống.

"Giờ em đứng ở xa nhìn người ta liếc mắt một cái có ý gì? Có bản lĩnh em đi gặp cô ấy đi, nói cho cô ấy em muốn làm gì, bảo cô ấy đợi em trở về," Trình Thành giơ ngón tay chỉ tòa cao ốc ngoài cửa sổ, " Cũng chịu chết sự dũng cảm của em, sao lại tìm được người như cô ấy vậy?"

"Anh, " Trình Lập nhẹ nhàng nói, "Chẳng ai không sợ đau, cũng không chẳng ai thật sự không sợ chết. Chỉ là đối với một số người mà nói, họ còn sứ mệnh quan trọng hơn cả sống. Là Tổ An, là Diệp Tuyết là, cha mẹ em......cũng vậy."

Trình Thành sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: "Em biết khi nào?"

"Đầu cấp 2 em đã biết." Trình Lập đáp, nhìn Trình Thành vẻ mặt cứng ngắc, khẽ cười nói: "Yên tâm đi, anh mãi là anh trai của em, em cũng sẽ mãi yêu anh."

"Cút đi, buồn nôn!" Trình Thành mắng một tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hốc mắt có chút đỏ.

Anh nhớ lúc cha mẹ mình đưa Trình Lập về nhà, cậu vẫn còn là một "búp bê" hai tuổi đôi mắt đen láy, rất đáng yêu. Trong vòng chưa đầy một tuần, cậu sẽ chạy đến bên anh, ôm lấy chân anh và liên tục gọi anh ơi. Chỉ nháy mắt, cậu đã trở thành một người đàn ông sắt đá, dãi nắng dầm mưa.

"Anh, anh sẽ không cảm động mà khóc chứ?" Trình Lập cười nói.

"Thằng nhóc này ngứa da, lâu không nếm nắm đấm của anh?" Trình Thành trừng mắt nhìn anh.

"Ừm, đúng là hoài niệm." Trình Lập lại cười, mắt mày tuấn tú, "Chờ em quay lại, mặc anh xử lý."

Đến Tết Nguyên tiêu, Trình Lập đã lỡ hẹn, điện thoại di động của anh dừng như đã ở ngoài không gian, gọi như nào cũng không được. Thẩm Tầm tham dự một bữa tối liên hoan gia đình, trong bữa tối, Tống Tiến một lần nữa nhắc đến con trai của ông Quách, cô phớt lờ sắc mặt không vui của Thẩm Tấn Sinh, tập trung vào việc giả điếc.

Ăn cơm xong, cô vội vàng nói lời tạm biệt, nhưng không muốn về nhà nên trốn trên tầng 63 của khách sạn để uống cà phê.

chút."

Cuối cùng cũng yên lặng.

Ai đó lại gõ cửa, hết người này đến người khác, phiền thật.

Thẩm Tầm bất đắc dĩ xuống giường mở cửa.

Đôi lông mày và đôi mắt quen thuộc hiện ra trước mặt, Trình Lập cao lớn và điển trai, mặc chiếc áo sơ mi đen giống như lần đầu tiên gặp gỡ.

"Hóa ra anh không chết?" Cô đấm vào ngực anh, "Đồ đê tiện, tên khốn kiếp, đồ dối trá!"

Anh cười nhìn cô: "Anh muốn quay lại gặp em."

"Em tốt lắm."

"Chà, em phải luôn tốt, cố gắng sống nhé."

"Em sai rồi," Thẩm Tầm ôm chặt eo anh, "Em không nên mắng anh, không nên vứt nhẫn của anh, em tưởng rằng anh sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Anh cười sờ tóc cô: "Tầm Bảo, chiếc nhẫn anh tặng em có thích không?"

"Thích lắm. Lúc nào c ậu nhỏ quay lại em sẽ hỏi, dù sao cũng là viên kim cương lớn."

"Vợ anh quý giá, kim cương nhất định phải là viên lớn."

"Quý giá gì vậy, nghe đầy mùi tiền quá."

"Bởi vì đó là "Tầm Bảo" lấp lánh," anh cười, "Hứa với anh nhé, em sẽ luôn như thế. Là một Tầm Bảo xinh đẹp, vui vẻ, sáng lấp lánh."

"Được," cô gật đầu, "nhưng cũng phải có người chiếu lên mới sáng được."

"Ừm."

Anh vuốt tóc cô và cười thật dịu dàng.

Sau đó, nụ cười của anh dần dần mờ đi, cả người anh như bị mắc kẹt trong một đám mây mù.

"Anh Ba?" Cô kêu lên phát ngốc, "Anh muốn đi đâu?"

Đáp lại là sự im lặng.

Cô giật mình, mở mắt ra.

Cửa đóng chặt, chỉ còn mình cô ở trong phòng.

"Anh..." Giọng nói đột nhiên nghẹn ở trong cổ họng, nước mắt không tự chủ được trong nháy mắt làm mờ đi tầm mắt.

Trong cơn mơ màng, hình như cô lại nghe thấy tiếng anh thở dài, "đừng khóc".

Không lâu sau, điện thoại reo.

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của Trình Thành: "Thẩm Tầm, chiều nay tôi bay đến Côn Minh, cô không cần phải đi, có lẽ nhà họ Trình chúng tôi không có duyên với cô, cuộc sống sau này, cô cố gắng sống tốt nhé."

Cô nhẹ nhàng trả lời: "Tôi biết, anh ấy vừa rồi tới thăm tôi, anh ấy nói tôi ngoan ngoãn nhé, tôi sẽ nghe lời."

Ở đầu bên kia điện thoại, Trình Thành dường như mất giọng trong giây lát, sau một lúc im lặng, anh nói lời tạm biệt với cô bằng giọng khàn khàn.