Chương 15-3: Ở chốn địa ngục

"Thật sao? Cậu ta làm như vậy? Cũng không làm tôi thất vọng." Ngụy Khải Phong nghe thủ hạ báo cáo, gật đầu. "Bảo dì Mạn tiếp tục theo dõi."

"Tế Hằng, vừa rồi cậu có nghe thấy không?" Sau khi thủ hạ rời đi, ông ta quay lại nhìn người đàn ông đang uống trà với mình. "Tên đàn ông này có thể được việc, còn kiểm soát được du͙© vọиɠ của chính mình. Lúc muốn thì dứt khoát, lúc không muốn thì chặt đứt. Không dính dáng gì mới là là kẻ không tầm thường, còn dính dáng mãi không bỏ xuống được chỉ là kẻ yếu."

"Chú Ngụy nói chí phải, nhưng tôi vẫn có chút e ngại về Trình Lập." Giang Tế Hành rót trà cho ông ta, giọng điệu có chút chần chừ.

"Tôi cũng không nhanh như vậy tin tưởng cậu ta, còn cần biết nhiều hơn về cậu ta." Ngụy Khải Phong cầm ly của mình, nhấp một ngụm. "Nhưng đứa trẻ này, nếu dùng tốt, hẳn là một nhân tài."

Giang Tế Hằng gật đầu, hai mày hơi cau lại.

"Đúng rồi, bên Hoàng Vĩ Cường có phải hẹn chúng ta bàn chuyện làm ăn không?" Ngụy Khải Phong nhớ ra điều gì đó. "Mấy số?"

Giang Tế Hằng giơ năm ngón tay: "Nhưng bọn họ hy vọng phí xử lý có thể giảm một chút."

"Một chút?" Ngụy Khải Phong cười nhạt một tiếng, "Bọn họ phải có bản lĩnh, tìm đường khác mà nói."

"Cũng không phải vậy." Giang Tế Hằng cũng cười nhạt.

"Lần này sắp xếp ở chỗ A Tuyết, bảo cô ta cũng làm quen thuộc hạ đi, dù sao chuyện kinh doanh này, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết." Ngụy Khải Phong dặn dò.

"Được." Giang Tế Hằng đáp ứng.

"Có phải vì chuyện của Trình Lập mà cậu với cô ta gây gổ không vui không?" Ngụy Khải Phong nhìn anh, "Con nhóc này tính tình rất ngoan cố, nếu có tình ý với cô ấy thì nhất định phải chú ý cách tiếp cận của mình, đừng đối đầu với cô ấy."

"Thuận theo tự nhiên đi." Giang Tế Hành cụp mắt xuống, "Loại chuyện này không thể cưỡng cầu."

Buổi chiều dưới ánh mặt trời nhàn nhã, tiếng gầm rú của động cơ cắt ngang sự yên tĩnh. Một thanh niên đội mũ lưỡi trai đen, quần kaki, áo trắng, nhảy xuống chiếc xe địa hình màu xanh đậm.

Nhìn thấy những người đứng trong hành lang, khóe miệng anh ta giật giật, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một nụ cười: "Chú Ngụy, rất vui được gặp chú, tôi là Tổ An."

Vừa bắt tay, họ vừa trao chiếc hộp gỗ được đóng gói tinh xảo: "Nghe nói ngài thích xì gà, tôi nhờ người lấy từ Cuba một ít, hy vọng lọt vào mắt ngài."

Ngụy Khải Phong đánh giá, vẻ mặt mừng rỡ nhìn anh ta: "Không tồi, sớm đã nghe ông chủ Hoàng có một vị tướng đắc lực, không nghĩ còn trẻ như vậy."

"Chú Ngụy quá khen, lúc ngài còn nổi danh, tôi còn chưa biết ở chỗ nào. Ngài cứ gọi tôi là Tiểu An là được."

Ngụy Khải Phong gật đầu và giới thiệu người bên cạnh: "Đây là Diệp Tuyết."

Dừng một chút, ông ta tựa hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu nói: "A Tuyết, gọi Trình Lập tới."

Mắt thấy Trình Lập đã ngồi xuống, khuôn mặt của Tổ An trở nên nghiêm túc: "Chú Ngụy, người bên ngài tôi cũng đã hỏi thăm một ít, vị này hình như tôi không có ấn tượng gì?"

"Ừm, trước đây cậu ta là cảnh sát." Ngụy Khải Phong khẽ nói, nụ cười không thay đổi.

"Chú Ngụy, ngài làm tôi sợ rồi đó." Tổ An đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Trình Lập.

"Ai da, đừng căng thẳng," Ngụy Khải Phong vỗ vai anh ta, "Để tôi nói, cảnh sát nghiên cứu quy tắc, tội phạm định ra quy tắc, đổi vai chẳng phải càng thú vị hơn sao? A Lập, cậu nói đúng không?"

Trình Lập khẽ gật đầu: "Chú Ngụy đã cho tôi một cơ hội, đó là may mắn của tôi."

"Không biết trước đây anh đã làm việc ở đâu?" Trông bộ dáng Tổ An vẫn không thuận theo, cũng không buông tha.

"Thị cục thành phố Cảnh Thanh." Trình Lập trả lời.

"Anh thiếu tiền?" Tổ An nhìn anh.

"Không thiếu tiền, từ nhỏ đã không thiếu." Trình Lập nhướng mắt cười khẽ, "Thiếu kí©h thí©ɧ, được không?"

"Thật sao?" Tổ An gãi vết sẹo trên lông mày, lấy trong túi ra một gói nhỏ, xé nó ra và đổ một ít bột lên bàn, sau đó nhìn anh, "Trong xưởng chúng tôi có sản phẩm mới, mời anh giúp thử hàng?"

"Chú Ngụy!" Diệp Tuyết đột nhiên biến sắc, vội vàng kêu một tiếng.

Ngụy Khải Phong vẫy tay, mỉm cười nhìn về phía Trình Lập: "A Lập, người ta nguyện ý giao việc làm ăn tới cửa cho chúng ta, chúng ta cũng nên thể hiện một chút thành ý, phải không?"

Diệp Tuyết sắc mặt tái nhợt, vừa định tiến lên, lại bị Trình Lập đè cánh tay lại, anh bình tĩnh nói: "Không sai. Để tôi thử xem."

Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, anh cúi người nâng dúm nhỏ bột màu trắng trước ánh mắt dò xét của mọi người.

"Đây là lần đầu tiên của anh nhỉ, nhưng tư thế khá lão luyện đó." Khi anh ngồi lại, Tổ An cười nói.

"Tôi đã thấy rất nhiều lần, xem như cũng biết," Trình Lập dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm, vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, "Anh đã nhìn thấy thành ý của tôi rồi, vậy thì có phải giá cả để chúng tôi quyết định?"

Tổ An ngơ ngẩn, sau đó vỗ tay cười to: "Được, được, chú Ngụy, chúc mừng ngài, bên cạnh lại có thêm một nhân vật lợi hại."

Ngụy Kỳ Phong nhấp một ngụm xì gà, vươn tay, đồng thời vỗ vai hai người: "Để ta nói, hậu sinh khả úy, sau này phải xem vào mấy người trẻ các người."

Một lúc sau, Tổ An đứng dậy nói đi vệ sinh. Nhìn thấy bóng lưng rời đi của hắn, Diệp Tuyết không nhịn được nữa, nhìn Ngụy Khải Phong: "Tại sao lại để anh Ba chạm vào ma túy?"

Ngụy Khải Phong nhìn cô, sau đó nhìn Trình Lập: "Là tôi ép sao?"

"Tuyết Nhi." Trình Lập đưa tay vuốt ve mu bàn tay của cô, bình tĩnh an ủi, "Là anh tự chọn, anh chọn em."

"Nếu chọn em, cứ phải như vậy sao?" Diệp Tuyết kích động phản bác. "Em không muốn sau này ở bên một tên quỷ nghiện ma túy."

"Nếu đã như vậy, anh tôn trọng em." Trình Lập vẻ mặt lãnh đạm.

Diệp Tuyết sửng sốt một hồi mới nói: "Ý của anh là?"

"Nghĩa trên mặt chữ." Trình Lập trả lời.

Diệp Tuyết nhìn anh chằm chằm, sau đó nhìn Ngụy Khải Phong, giọng điệu của cô không tốt lắm: "Ngài đúng là dám dùng anh ấy?"

"Dùng chứ, tại sao không dám dùng. Cậu ta biết điều tra chúng ta như thế nào, đương nhiên biết cách ngăn cản chúng ta bị điều tra." Ngụy Khải Phong híp mắt, ngón tay kẹp điếu xì gà bên thái dương. "Thứ chúng ta làm, không phải dựa vào súng, mà là đầu óc. A Lập, cậu nói phải hay không?"

Trình Lập gật đầu, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Có bao nhiêu người lang thang trên bờ vực đen - trắng, bao nhiêu tin thật - giả, bao nhiêu người bề ngoài chính trực nhưng lòng dạ mục nát, bao nhiêu kẻ đang vùng vẫy bên bờ vực địa ngục, cố gắng giữ cho mình một góc nhỏ sạch sẽ trong trái tim mình... Những thứ đó, làm sao anh có thể không biết?

"Nhưng chính cô, Tuyết Nhi à, cô không có tin tưởng tôi, hay không tin tưởng chính mình?" Ngụy Khải Phong cười nói thêm.

Diệp Tuyết sắc mặt cứng đờ, không nói gì.

"Tiểu An, buổi chiều để bọn họ dẫn cậu đi dạo, ở lại ăn cơm." Thấy Tổ An trở về, Ngụy Khải Phong vẫy tay chào.

Tổ An sảng khoái đồng ý.

Xưởng chế tạo ma túy Bành Trại.

Trong ngôi nhà dưới tán rừng xanh tốt, mấy công nhân cả nam cả nữ vô cùng bận rộn, bọn họ mặt không cảm xúc, tiếp tục làm việc cần làm, như thể họ đã mất hết sự tò mò và nhiệt tình trong công việc hàng ngày.

Tổ An nhặt một gói heroin được đóng gói trên bàn và xem qua: "Cáo Trắng số 4 nổi danh ư, ông chủ Hoàng chúng tôi rất hâm mộ thứ này nhà mấy người."

"Ông chủ Hoàng làm "đá" cũng rất giỏi." Diệp Tuyết cười nói.

"Vậy thì, "Cáo Trắng" là?" Tổ An hỏi.

"Cáo Trắng không phải chỉ một người," Diệp Tuyết trả lời, nhưng ánh mắt cô lại rơi vào mặt Trình Lập, "Nói chính xác thì ai quản lý nhà xưởng Bành Trại này chính là Cáo Trắng. Vốn dĩ 3 năm trước, chú Ngụy không muốn sử dụng cái tên này đánh dấu, nhưng tôi nghĩ đã làm ra tên tuổi này, cứ thế từ bỏ thì cũng đáng tiếc."

"Thì ra là như vậy." Tổ An nhướng mày cười nhìn cô, "Vậy tôi thật may mắn, hôm nay có cơ hội nhìn thấy nơi này, còn thấy chính Cáo Trắng."

Thấy Tổ An kéo khoảng cách xa với bọn họ, Trình Lập lạnh nhạt nói: "Em để Cáo Trắng xuất hiện trở lại, chỉ vì lý do vừa nói ra sao?"

"3 năm trước với mấy người... kết quả giao tranh với mấy người, khiến chú Ngụy không còn quá vẻ vang. Là em cố gắng bắt đầu lại lần nữa, lời em vừa nói là một trong những nguyên nhân. Ngoài ra, em cũng hi vọng anh sẽ tìm thấy em. " Diệp Tuyết dừng lại, sau đó lại nói. "Thật ra, em rất mâu thuẫn, đồng thời cũng không hi vọng anh tìm thấy em."

"Nếu đã hi vọng anh tìm thấy em, vì sao còn làm chuyện gϊếŧ người diệt khẩu?" Trình Lập vẫn như cũ bình tĩnh hỏi.

"Có đôi khi chuyện nhỏ như vậy không phải xuất phát từ mệnh lệnh của em, phía dưới đều có người tự phán đoán hành vi, em cũng không can thiệp quá nhiều." Diệp Tuyết đáp.

"Cái bật lửa mà Barton đưa cho Thẩm Tầm, là em bảo anh ta cài máy nghe trộm?"

"Nhà trọ của anh ta người ta vào muôn hình muôn vẻ, miễn có khả năng đào được những tin tức và manh mối, chúng em sẽ bí mật sắp xếp. Thân phận của Thẩm Tầm là phóng viên của một hãng truyền thông nổi tiếng, không loại trừ làm công việc liên quan đến chống ma túy ở Vân Nam, vì thế có thể có khả năng sẽ tiếp túc một số tin tức."

"Anh ta giờ ở đâu?"

"Chôn cất cùng người phụ nữ của anh ta rồi. Lệnh của chú Ngụy." Diệp Tuyết im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào.

Trình Lập nhất thời không nói chuyện, chỉ là nhìn cô thật sâu.

Đúng là những người đó bị diệt khẩu, không phải mệnh lệnh của cô, nhưng bọn họ chỉ là "chuyện nhỏ như thế này" trong miệng cô.

"Nhà xưởng này hẳn không dễ dàng cho người ngoài đi vào, hôm nay sao lại để anh ta đến thăm?" Trình Lập nhìn Tổ An cách đó không xa, lại nói.

"Tuỳ tâm trạng của em." Diệp Tuyết chậm rãi trả lời, khóe miệng kéo nhẹ.

Đến giờ ăn tối, Nhạc Lôi cũng đến, có hai người Myanmar mà Trình Lập chưa từng gặp, họ cũng là người của Ngụy Khải Phong. Mỗi người mang theo 2-3 thuộc hạ, còn thêm hai cô gái địa phương ăn mặc gợi cảm quyến rũ.

Trong bữa tiệc, Nhạc Lôi đầu tiên nở một nụ cười như có như không, Ngụy Khải Phong tiếp vài lời, sau đó gã mới cụng ly rượu với Diệp Tuyết, vẻ mặt dịu lại. Ngược lại, Tổ An như cá gặp nước như trong địa bàn của mình, vừa gắp đồ ăn, vừa ôm hai cô gái, trêu đùa khiến họ cười duyên không ngừng.

Không đến nửa giờ, anh ta loạng choạng đứng lên, chỉ về phía cầu thang: "Nhiều quá, tôi hoa mắt rồi, đi rửa mặt bằng nước lạnh."

Nói xong, anh ta lảo đảo rời khỏi bàn.

Anh ta đi và biến mất đến gần mười phút. Chờ đến khi Diệp Tuyết cảm thấy có điều gì đó không ổn, định bảo người đi nhìn xem, đã nghe thấy một tiếng hét sợ hãi một người phụ nữ.

Bàn tay cầm đũa của Trình Lập hơi khựng lại.

Ngụy Khải Phong đem phản ứng của anh thu vào trong mắt, rồi nói với mọi người: "Đi xem sao lại thế."

Giọng nói phát ra từ phòng của Thẩm Tầm.

Khi mọi người đi qua, Thẩm Tầm đang co ro bên giường, quần áo xộc xệch, ánh mắt hoảng loạn, chỉ thấy Tổ An tát vào mặt cô: "Con điếm hôi hám, mày không phải chỉ để cho người ta chơi sao? Còn dám cắn tao?"

Một cái tát này, hai má của Thẩm Tầm đỏ và sưng tấy đến dọa người, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.

Thấy mọi người đang xem ở cửa, Tổ An quay đầu lại cười nói: "Chú Ngụy, vừa rồi tôi muốn vào phòng này nghỉ ngơi, nhìn thấy cô ta, liền nghĩ cô ta bị còng tay ở đây, chắc là đồ chơi thôi. Vừa hay, hợp với khẩu vị tôi, không nghĩ con khốn này còn không biết điều, còn cắn tôi."

Anh ta giơ cánh tay lên, trên đó có một vòng vết răng không nông, hiển nhiên là bị cắn rất mạnh. Tổ An nhìn vết răng, giống như càng nhìn càng tức giận, cúi người nhéo hai má Thẩm Tầm, tức giận nói: "Ông đây không "ăn" mày thì thành họ mày!"

"Đây không phải là cô gái sắp xếp cho chú sao, ai khiến chú phải chịu như này vậy!" Nhạc Lôi giễu cợt.

"Anh đừng nói, cô ta càng hung hăng với tôi, tôi càng không nhả cô ta!" Tổ An mỉm cười, nhưng giọng điệu rất hung ác và tà độc. "Xem cô ta "cứng", hay là tôi "cứng". "

"Chuyện này có chút phiền đây." Ngụy Khải Phong nhướng mày, có vẻ có chút đau lòng. "Cô gái này, tôi giao cho A Lập xử lý rồi. A Lập, cậu nói xem?"

Trình Lập nhìn cô gái đang nép mình trong góc, nhìn chằm chằm bọn họ với đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt cô dần chuyển từ tức giận sang sợ hãi và tuyệt vọng.

"Vẫn nghe lời chú Ngụy đi." Anh trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói ra.

"Đã như vậy, vậy cậu coi như tặng Tiểu An một món quà gặp mặt." Ngụy Khải Phong mỉm cười, vỗ vai anh, ngẩng đầu nhìn Tổ An: "Tiểu An, chúng ta uống rượu trước đi, xong rồi cậu mang cô ta đi cũng được, sau còn nhiều thời gian."

Tổ An cười rạng rỡ: "Cảm ơn chú Ngụy, cảm ơn anh Lập."

"Nghe này Trình Lập" khi mọi người chuẩn bị rời đi, Thẩm Tầm đột nhiên nói, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng, lộ ra một cảm giác kiên quyết. "Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh."

"Được, nghe thấy rồi." Trình Lập ánh mắt đen kịt không chút cảm xúc nhìn cô. "Đúng rồi, Barton - bạn của cô, đã chết."

Thẩm Tầm trừng mắt nhìn anh, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lòng cô đau như cắt. Cô biết anh đang nhắc nhở rằng cô đang phải đối mặt với một nhóm người độc ác như thế nào. Họ có thể dạy trẻ em đọc và viết một cách hòa nhã trong giây lát, rồi chạy đến và gϊếŧ những người lạ đi ngang qua không chớp mắt vào giây phút tiếp theo. Có lẽ trong giây tiếp theo, cô sẽ trải qua cảnh ngộ giống như Barton.

Tiếng bước chân xa dần, cô ngồi trong căn phòng mờ tối, bất động, giống như một pho tượng bất tỉnh.

Không biết bao lâu sau, cánh cửa bị đẩy ra, Thẩm Tầm vô thức đưa tay lên che đi ánh sáng chói lóa, nhìn thấy Tổ An sải bước vào phòng, cô lập tức căng thẳng.

Ngay khi tay anh chạm vào cô, cô bắt đầu liều mạng giãy giụa, lại bị anh kiên quyết giữ lại, bên tai đột nhiên truyền đến một câu nói nhỏ: "Tôi đưa cô về nhà."

Cô sững người, suýt chút nữa nghi ngờ mình nghe lầm, lại thấy anh nháy mắt với mình.

"Sao, không muốn theo anh à?" Anh cởi còng tay cho cô, vác cô lên vai, vừa đi ra khỏi cửa liền vỗ mạnh vào mông cô, "Còn không ngoan? Xem anh đây về xử em như nào!"

Thẩm Tầm cả đường giãy giụa đấm đá, cho đến khi bị ném vào xe.

"Anh Lập, tôi nghĩ cô gái này vẫn còn một chút không nỡ rời anh đấy." Tổ An mở cửa trêu chọc, đôi mày nhướng lên.

Khi hắn nói điều này, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Trình Lập.

Trình Lập đút hai tay vào túi, mặt không biểu cảm, vài giây sau mới nói: "Như nào đi nữa cứ giữ lại mạng cô ấy, sau này có thể có ích."

Tổ An ngẩn ra, sau đó giơ ngón tay cái lên, cười ngả ngớn: "Nói cũng có lý, nghe anh nói vậy, tôi sẽ kiềm chế, tôi sẽ kiềm chế."

Nhận ra ý tứ trong lời nói của anh ta, đám người Nhạc Lôi cũng liếc nhìn Thẩm Tầm đang cuộn tròn trong xe, lộ ra nụ cười ác độc.

Tiếng gầm rú của động cơ xuyên qua màn đêm. Trong cánh đồng hoa anh túc dưới ánh trăng, chiếc xe tăng tốc giống như một chiếc thuyền nhỏ, dần dần đi xa và biến mất trên mặt biển lăn tăn.

Diệp Tuyết nhìn Trình Lập ở bên cạnh, nắm lấy cánh tay anh, định nói chuyện với anh, nhưng anh tránh đi, nhẹ giọng nói: "Anh hơi mệt, đi ngủ trước."

Thấy bóng lưng anh không ngoảnh lại, cô muốn đuổi theo nhưng Ngụy Khải Phong ngăn lại: "Tuyết Nhi, cậu ta có chút xúc động là chuyện bình thường."