Chương 3-3

《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành

Châu Hạ Vi dịch

Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.

-------------------------------------------------------

Chương 3.3

"Để sống và gặp nhau nhiều hơn.”

Toàn thân đắm chìm trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt hơi mệt mỏi, hàng mi rũ xuống cũng áp chế ánh sáng sắc biến thường ngày, nhưng Thẩm Tầm lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt động lòng người không thể tả.

Cô lấy điện thoại ra ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi.

"Em xem qua rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện cũng không tốt đẹp, nhưng có bao giờ đối với cuộc sống của em thất vọng?" Một thanh âm trầm thấp đột nhiên cất lên.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Anh đã đọc bản báo cáo tôi viết chưa?"

"Có thể hiểu đó là một kiểu dò xét của em." Anh ngước nhìn cô, bình tĩnh đáp.

Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, như thế ai đó đã nhìn trộm cuốn nhật ký cô viết lúc nhỏ.

“Có lẽ chỉ có nhìn thấy bản chất tồi tệ nhất của con người, chúng ta mới có thể thực sự hiểu tại sao chúng ta nên sống tốt và cố gắng làm những điều có lợi cho người khác và cho thế giới." Cô suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói.

"Thật sự rất khó để đồng cảm với câu chuyện của người khác."

"Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được. Khi tôi 15 tuổi, một chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với tôi. Lúc đó tôi đã tự nói với chính mình rằng, có rất nhiều người bất hạnh trên thế giới, tôi không phải là một. Cho dù có một phần ba chiến tranh thế giới, tôi không thể tiêu diệt tôi."

"Cho nên em đem vết sẹo đổi thành hình xăm."

"Ai không bị thương?” Cô nhìn anh, gò mà có chút đỏ do sốt, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường, “Sẽ luôn có sẹo, chấp nhất với vết thương không có lợi cho việc hồi phục."

Khóe miệng Trình Lập lộ ra một nụ cười nhẹ, nhưng không nói chuyện.

Cô còn trẻ như vậy, làm sao biết được thể nào là không thể quên.

Khi Trương Tử Ninh vào phòng bệnh, thấy Trình Lập nữa dựa vào ghế, một tay chống cằm, lông mày rũ xuống, anh không biết đang suy nghĩ gì. Trên chiếc giường đối diện anh , một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, mờ mờ bao phủ mọi thứ, khiến nó có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Không biết vì sao, anh ta cảm thấy mình đến có chút đột ngột, giống như phá vỡ một bức tranh

yên bình.

Nghe thấy động tĩnh, Trình Lập ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó từ từ ngồi thẳng dậy và nhìn đồng hồ

.

“Sao lâu thế?” Giọng anh mềm mại ,hơi khàn.

"Đường bị nước lũ làm hỏng, chậm một chút thời gian. " Trương Tử Ninh không khỏi thấp giọng nói.

Trình Lập gật đầu đứng dậy. "Vậy thì trông, tôi đi đây."

Vừa tới cửa, anh lại quay người ."Cô ấy còn chưa ăn, khi nào cô ấy dậy thì đi mua một chút đồ."

Trương Tử Ninh sửng sốt.

Thật kì cục. Sao đột nhiên sếp lại có phong cách ấm áp và nam tính thế nhỉ?

"Anh Ba, em còn chưa ăn ". Anh ta cười tủm tỉm nói.

“Vậy tôi mua cho cậu?" Mắt đen bình tĩnh nhìn anh ta, bình tĩnh không gợn sóng.

Trương Tử Ninh trong lòng nhất thời run lên: "Không cần, không cần, anh đi trước đi, vừa rồi em có mang theo một ít trái cây"

Anh ta giờ túi nhựa trong tay lên. "Muốn ăn không?"

Trình Lập lấy một quả táo ra khỏi túi bước ra ngoài.

“Trình Lập". Sau lưng vang lên một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

"Anh ba, chị ấy gọi anh."

"Ngủ, nói mớ". Trình Lập ném ra một câu, bóng người cao lớn thắng tắp dừng một chút, không quay đầu lại, liền biến mất ở cửa.

Thẩm Tầm ngủ đến nửa đêm, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, nhịn không được ho khan mấy tiếng.

Có người bên giường đưa ly nước, cô uống vài ngụm, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Aa." Cô ngẩng đầu sửng sốt. Tại sao lại là cậu.

"Là em. " Trương Tử Ninh gãi gãi đầu." Anh ba, sớm đi rồi."

"Ồ". Thẩm Tầm cúi đầu nhẹ giọng đáp, cô nhớ tới Trình Lập nói Trương Tử Ninh sẽ trở về thay thế anh, cô không khỏi có chút thất vọng.

"Tôi cũng không biết anh ấy rời đi lúc nào, anh ấy đi nơi nào?" Cô nhịn không được hỏi.

"Điều tra viên tìm được chút manh mối, anh ấy đích thân đi theo dõi." Trương Tử Ninh chỉ trên bản một hộp cơm, "Đói bụng không? Anh ba nói chị còn chưa ăn, nên em đi mua chút đồ ăn. Khi nào chị tỉnh lại ăn, em thấy chị đã ngủ, cho nên trước khi quán ăn gần đó đóng cửa mua chút cháo, hiện tại có thể hơi lạnh, em đi hâm nóng cho chị"

Thẩm Tầm cảm thấy khóe miệng không tự chủ được nhếch lên: “Anh ấy nói cho cậu biết sao?"

"Ừm, chị cũng kinh ngạc đúng không? Ấm áp tình cảm không phải phong cách của anh ấy." Trương Tử Ninh nhướng mày, đứng dậy cầm hộp cơm lên."Nhưng anh ấy thật ra rất tốt, cho nên đừng bị dọa sợ bởi vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy."

"Không có ." Thẩm Tầm cười ."Chị có chút thích anh ấy. "

Hộp cơm trong tay Trương Tử Ninh suýt chút nữa rơi xuống đất.

“Chị Tầm?" Anh ta mở to mắt.“Chị không có ý tứ như em nghĩ chứ?"

“Có ý tứ gì?" Thẩm Tầm nhẹ giọng nhìn.

"Em còn tưởng rằng... "Trương Tử Ninh hưng phấn suýt nữa nói lắp bắp. "Chị...chị không phải là coi trọng lão đại của chúng em."

"Tại sao không?" Thẩm Tầm bưng cốc, chậm rãi uống một ngụm nước.

“Cái này phiền phức.” Trương Tử Ninh lại gãi đầu vài cái. "Thật phiền phức.”

"Đừng gãi nữa, cháo này chị không ăn nữa." Thẩm Tầm nhìn anh, híp đôi mắt đẹp lại.“Nói cho chị biết, có chuyện gì sao?"

Trương Tử Ninh dứt khoát đặt hộp cơm xuống, lại ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ áy náy. "Anh ba có người trong lòng."

"Bạn gái cũ của anh ấy đã chết." Thẩm Tầm khẽ thở dài.

"Chị biết? Làm sao chị biết?" Trương Tử Ninh thần sắc kinh ngạc chuyển thành khϊếp sợ. "Anh ba có nói chị anh ấy chưa bao giờ chủ động cùng người khác đề cập chuyện này".

"Chị đoán được. " Thẩm Tầm nhún nhún vai. "Các loại manh mối đều suy đoán ra, vừa rồi cám ơn."

"Anh ba vì Diệp Tuyết mà tới đây," Trương Tử Ninh thở dài. "Em nghe nói trong nhà làm anh ba làm ăn rất lớn, lại là em út được các trưởng bối cưng chiều, cho nên trong nhà sẽ không đồng ý anh ấy tới đây, suýt chút nữa đã đoạn tuyệt với gia đình vì điều đó."

Diệp Tuyết.

Thẩm Tầm thầm nghĩ trong lòng hai chữ này. Một cái tên tầm thường, nhưng làm người khắc cốt ghi tâm, trong lòng đau đớn.

Sự tàn nhẫn đến và đi một cách dũng cảm trong cơn gió đẫm máu có nguồn gốc từ sự dịu dàng. Thì ra là như vậy, bỏ mặc gia sản mà nhất quyết chạy đến một nơi hẻo lãnh như vậy, rõ ràng làm cực nhọc như vậy mười năm nữa cũng không đổi được cho anh cái đồng hồ đeo tay, cũng có thể chết bất cứ lúc nào.

Trong chốc lát, chua xót, cay đắng, ngọt ngào, ghen tuông... Vô số cảm giác cùng nhau ùa về trong lòng. Cô đưa tay lên sớ gáy, như thể hơi ấm từ lòng bàn tay anh vẫn còn đó.

Cô biết rằng cô trở nên tham lam vì anh.

Trong khi uống cháo, Thẩm Tầm nhấp vào WeChat chưa đọc.

Tấm trên cùng là của Lý Manh, bạn thân và cũng là đồng nghiệp của cô, nhưng cô ở bộ phận biên tập còn Lý Manh ở bộ phận quảng cáo. Đúng như tên gọi, người phụ nữ này là một cô gái dễ thương với khuôn mặt trẻ con và đôi chân dài miền man, cô ấy quen dùng sự ngây thơ, vô hại và dịu dàng dụ dỗ người khác, trên thực tế, cô ấy xuất thân từ một gia đình tứ phẩm.

-Mau trở về đi, không có cậu ở thành phố đặc biệt cô đơn.

Thẩm Tầm không thể nhịn được cười trả lời dưới biểu cảm của một người hoạt hình mà cô ấy gửi: Tớ có việc quan trọng phải làm.

-Dù có được bao nhiêu chiến tích cũng chỉ có thể ở nhà khoe, sao không tìm một người đàn ông.Lý Manh đã trở lời một cách nhanh chóng.

-Vâng, nó đang được thực hiện.

Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên màn hình.

Lý Manh hỏi: Ý cậu là gì? Cậu có một người đàn ông?

-Đang đuổi theo. Khóe miệng Thẩm Tầm cong lên.

Một biểu hiện bị sốc nở rộ trên màn hình.

-Loại nào?

-Anh ấy có khuôn mặt điển trai, cơ bụng 8 múi, bên ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng. Thẩm Tầm suy nghĩ một lúc và gõ những từ này.

Sau một biểu cảm "wow", lại hiện lên một hàng chữ. Nghĩ thôi đã thấy kí©h thí©ɧ rồi, sờ chưa?

-Chưa đâu.

-Nhưng đã hôn rồi. Cô nói thêm - làm sao bây giờ, khi gõ dòng này, tớ cảm thấy hơi đắc ý.

-Cậu cảm thấy thế nào?

-Nếu cậu không hài lòng, cậu vẫn muốn?

Lý Manh đã thể hiện sự mỉa mai của mình với biểu cảm của một kẻ xấu xa bị tát.

Cô ấy hỏi lại. -Anh ta là ai?

_Đội trưởng đội chống ma túy tên là Trình Lập.

Phải mất một lúc Lý Manh mới trả lời: Tớ đã tìm kiếm và hình như không có ảnh trên Internet,cậu có tấm nào không? Gửi cho tớ xem.

-KHÔNG. Khi Thẩm Tầm trả lời, cô nghĩ rằng mình nên tìm cơ hội lén lút chụp vài bức ảnh của anh , để thuận tiện cho du͙© vọиɠ hàng ngày mình.

Lúc này, điện thoại báo pin yếu.

"Cậu có mang theo sạc dự phòng không?" Cô hỏi Trương Tử Ninh, nhìn thấy người phía sau đã gật gật đầu.

"Tớ đi vệ sinh, chúng ta nói chuyện sau." Cô nói gì đó với Lý Manh, xuống giường, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài.

Trương Tử Ninh từ trong ba lô lấy ra cục sạc dự phòng, đi đến bên giường, vừa mới cầm điện thoại của Thẩm Tầm lên sạc, trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ.

-Cưỡng hôn. Cậu hôn Trình đội trưởng, định khi nào thì xử anh ta .

Tay anh ta run run, suýt làm rơi điện thoại xuống đất.

Giây tiếp theo, anh ta đặt điện thoại xuống, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí ban đầu, tim đập thình thịch.

Điều này là quá bùng nổ.

Thấy Thẩm Tầm quay lại, anh ta cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng câu nói đó cứ hiện lên trong đầu -hôn Trình đội trưởng, khi nào thì xử.

Thẩm Tầm cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua tin nhắn mới, khóe miệng cong lên, ngượng ngùng

cười.

Thấy vẻ mặt của cô, Trương Tử Ninh cảm thấy mình không ổn.

Không, anh ấy quyết định chia sẻ quả bom này với những người khác, nếu không anh ấy sẽ mang nó một mình và nó sẽ phát nổ.

Tiểu Mỹ, để tôi nói cho cậu biết, lão đại và chị Tầm đã hôn nhau. Anh ta kích động gõ một dòng gửi đi, sau đó che điện thoại, chờ đợi phản hồi của Tiểu Mỹ.

"Cậu làm sao vậy, mặt có chút đỏ ?" Thẩm Tầm nghi hoặc nhìn . "Không sao. "Trương Tử Ninh hắng giọng, “Hình như có chút, ừm, nóng”

"Ồ, muốn mở cửa sổ sao?" Thẩm Tầm vừa nói xong, điện thoại của Trương Tử Ninh rung lên.

Anh ta nhanh chóng nhấc điện thoại lên và nhìn thấy tên của Vương Tiểu Mỹ đang nhấp nháy trên màn hình - cô ấy chắc chắn đã rất phấn khích nên đã gọi ngay.

Anh ta vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên thanh âm: "Trương Tử Ninh, đồ heo, cậu đăng trong nhóm! Vẫn là cực ngốc . Cực ngốc."

Anh ta giật mình, sau đó sắc mặt tái nhợt, vội vàng tắt điện thoại mở WeChat, liền thấy trong nhóm toàn cầu, dòng anh gõ vừa rồi hiển thị nổi bật ở phía dưới.

Lúc đó, trái tim anh ta gần như ngừng đập, ngón tay run rẩy và anh ta bấm lại, một lần, không bấm lại, rồi bấm lai.

Thấy tin nhắn đó biến mất, anh suýt bật khóc.

Xong đời. Dựa theo lịch trình công việc của bọn họ, lúc này hẳn là mọi người đều đã tỉnh, cũng không có người trả lời, phỏng chừng bọn họ còn đang tiêu hóa tin tức, hoặc là giả vờ không trả lời.

Trình đội... Anh ta ôm đầu và muốn khóc - nếu anh ấy cũng nhìn thấy thì sao?

Điện thoại đột nhiên rung lên, những người hay buôn chuyện bắt đầu yêu cầu anh xác nhận một cách riêng tư.

“Anh không sao chứ?" Thẩm Tầm nhìn anh, có chút nghi hoặc – nửa đêm sao anh lại lộ ra vẻ mặt bi thương, tức giận, chua xót, cay đắng như vậy? Bị lừa? Không thể nào, anh chàng này trông giống như một trinh nữ độc thân. Phải chăng tình yêu ấy đã bị lấy đi.

Cùng lúc đó, tại một ngôi nhà làng gần biên giới.

Trình Lập nói chuyện xong với những người xung quanh, nhặt chiếc điện thoại di động được đặt sang một bên. Anh ấy nhấp vào nhóm wechat thấy rằng Trương Tử Ninh đã rút một tin nhắn.

Anh không quan tâm, đặt điện thoại xuống và tiếp tục xem bản đồ.

Đêm chìm như nước. Những ngọn núi xa xa liên tục giống như những bóng đen trên bầu trời và những khu rừng gần đó tràn ngập làn khói mỏng. Nửa đêm, ngôi nhà chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại một vài ngôi sao và ánh đèn, mọi thứ gần như yên tĩnh đến đáng sợ.

"Anh chưa từng đến khu vực đó bao giờ à?" Trình lập chỉ vào một điểm được vẽ trên bản đồ và hỏi Nghê Hoa, một cảnh sát tại đồn cảnh sát địa phương.

"Không, đó là Long Lâm, trong thôn này người chết cũng chôn ở nơi đó, bình thường người thôn khác sẽ không tiến vào Long Lâm, người ta nói, nếu như người ngoài tiến vào, sẽ quấy rầy nơi này. Linh hồn của những người chết đã mang đến những tai họa cho thiên nhiên và con người gây ra cho ngôi làng, giống như chúng tôi từ những ngôi làng khác cũng có một số điều cấm kỵ."

"Ồ" . Trình Lập nhẹ nhàng trả lời, đứng dậy, "Đi nghỉ ngơi sớm, hôm nay anh đã làm việc vất vả.

"Hắn là như vậy, Trình đội khách khí, anh cũng đi ngủ sớm một chút." Nghề Hoa cũng đứng dậy còn cùng anh nói lời từ biệt..

Trình Lập theo anh ta ra khỏi nhà, dựa vào cửa và chăm một điều thuốc.

Long Lâm là nơi sinh sống của các vị thần trong làng, đồng thời cũng là nghĩa trang nơi sinh sống của những linh hồn đã khuất của tổ tiên. Người trong làng coi con người là sự kết hợp giữa thể xác và linh hồn, họ tin rằng thể xác sẽ diệt vong những linh hồn vĩnh viễn tồn tại.

Diệp Tuyết đã nói với anh điều này nhiều năm trước. Cô ấy là người gốc Vân Nam, tuy là người Hán nhưng cô ấy rất quan tâm đến văn hóa truyền thống địa phương, thỉnh thoảng cô ấy sẽ kể cho anh nghe điều gì đó, anh lắng nghe và dần dần ghi nhớ rất nhiều.

Nếu linh hồn thực sự có thể tồn tại, những năm qua cô ấy đã ở đầu?

Anh nhìn lên bầu trời đêm, sau cơn mưa, bầu trời trong xanh và đầy sao.

Đối với những ngôi sao cổ đại này, niềm vui và nỗi buồn của thế giới thực sự không đáng kể. Nhưng có biết bao nhiêu người bị mắc kẹt trong quá khứ, mất mát tương lai, bị mắc kẹt trong vũng lầy thời gian, chật vật.

Hút xong điều thuốc, điện thoại rung lên.

Là tin nhãn WeChat của Thẩm Tầm, tên WeChat của cô ấy là Lostnfound (Mất và Được).

Anh bấm vào đó, và một vài dòng từ tiếng Anh nhảy ra.

Stars should not be seen alone.

That"s why there are so many.

Two people should stand together and look at them.

One person alone will surely miss the good

ones.

*Sao không nên được nhìn thấy một mình.

Đó là lý do tại sao có những người khác.

Hai người nên đứng cùng nhau và nhìn .

*Một cá nhân chắc chắn sẽ bỏ lỡ những cái tốt.

Bầu trời đầy sao,

Nó không nên được đánh giá cao một mình

Chúng ta nên kề vai sát cánh nhìn lên.

Nếu bạn ở một mình, bạn sẽ bỏ lỡ vẻ đẹp.

—-Anh không biết ai đã viết bài thơ, nhưng cô đã lợi dụng nó, mượn đề tài.

Anh tắt màn hình, khuôn mặt nghiêm nghị của anh lại chìm vào bóng tối.

Ý định của cô gái này không thể rõ ràng hơn. Nhưng tại sao có phải làm điều đó.

Tại sao không đi đến một nơi tươi sáng hơn. Anh đã ở trong bóng tối, bao phủ bởi máu và tội nghiệt.

Anh sờ hộp thuốc lá, lấy ra một điều khác đưa lên miệng. Anh chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó mơ hồ vướng mắc, cảm thấy không vui, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ.

Trên đời này, ai mệt ai, ai nợ ai.

Thẩm Tầm chôn ở trong gối, nhìn chăm chăm điện thoại chờ mười phút, vẫn không có trả lời.

Dưới tin nhắn cô gửi, luôn chỉ có ô nhập liệu của riêng cô.

Đến phút thứ mười một, cô bắt đầu suy nghĩ xem mình có bốc đồng hay không.

Cô gửi tin nhắn này chủ yếu vì cô xúc động khi lướt qua Khoảnh khắc. Hai mươi phút trước, cô nhìn thấy một người bạn là bác sĩ tâm lý - hiện thân của cảm giác tồn tại dựa trên nhận thức tâm lý của người khác về bạn. Việc thiết lập loại nhận thức này đòi hỏi phải truyền thông tin liên tục và thường xuyên, có thể bằng nhiều cách khác nhau, bao gồm lời nói, âm thanh, hành động, v.v.

Hóa ra, những nỗ lực của cô để làm cho anh ta nổi bật hơn đã thất bại.

Câu cô gửi là của Augustine Burroughs. Người này có một cuốn sách tên là "Chiều sâu buồn bực". Bốn từ này không thể thích hợp hơn để diễn tả tâm trạng của cô lúc này.

Vừa định bỏ cuộc, trước mắt cô lóe lên một thứ gì đó, cô vội vàng giơ điện thoại lên lần nữa.

Trên cùng của trang trò chuyện xuất hiện "bên kia đang gõ".

Cô phấn khích đến mức suýt kêu lên.

“Đi ngủ sớm".

Ba từ ngắn gọn, nhẹ tênh. Hoàn toàn là phong cách của anh.

Cô đấu tranh một lúc lâu, làm một biểu cảm gật đầu của một nhân vật phản diện.

Ngay khi cô gửi nó đi, cô đã hối hận về điều đó—— "Hừm, rốt cuộc không phải là không thể tiếp tục trò chuyện với anh ấy sao? Ôi, thật ngu ngốc làm sao!"

Cô không nhịn được nói thêm một câu: Anh còn chưa ngủ sao?

Sau khi "bên kia đang gõ", cô nhìn thấy một câu nhảy ra trên màn hình: Tôi đã ngủ quên.

Ý nghĩa là gì? Thẩm Tầm che mặt, cảm thấy đầu óc vừa mới phát sốt không đủ.

Ngủ và nói chuyện với cô ? Đợi đã... Hình như anh ấy đang trêu chọc cô ấy?

?