Mọi việc cứ tạm êm xuôi cho đến ngày sinh nhật của Lưu Nguyệt, cũng là ngày cưới của cô với Mạc Thuận, một ngày cuối tháng 9.
Mọi người háo hức tham gia lễ cưới của hai người ở một khách sạn vô cùng sang trọng. Mạc chủ tịch và Mạc phu nhân rất vui vì họ chờ ngày này lâu rồi. Bà ngoại Lưu Nguyệt cũng đến tham gia lễ cưới của cô và anh với tâm trạng vui vẻ.
Khi mọi người có mặt đông đủ ở chỗ ngồi của mình, lúc này MC mới lên tiếng:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt đông đủ ở đây để chúc mừng cho hai bên Mạc gia và Lưu gia, chúc phúc cho cô dâu và chú rể hai bên. Giờ xin mời mọi tất cả mọi người hướng về phía sân khấu để chào đón hai nhân vật chính của chúng ta. Đó là chú rể Mạc Thuận của Mạc gia...
Mạc Thuận bước vào. Anh mặc bộ vest màu đen, trên ngực trái cài một bông hồng đỏ khuôn mặt anh tuy lạnh lùng, không mấy vui vẻ nhưng vô cùng điển trai, hoàn hảo từng góc cạnh.
-... và cô dâu Lưu Nguyệt của Lưu gia.
Lần này, khi Lưu Nguyệt bước vào, cả hội trường đều im lặng. Tất cả mọi người đều sững người trước vẻ đẹp của cô. Vẫn mái tóc hạt dẻ ất buông dài, vẫn khuôn mặt mộc đẹp như thiên sứ ấy. Nhưng hôm nay thay vì những bộ vest đi làm thì cô mặc lên mình chiếc váy cưới vô cùng lộng lẫy do chính cô thiết kế. Lớp lụa trắng tinh phồng bên trong được phủ lên lớp vải trong suốt lấp lánh bên ngoài. Thân áo đính những bông hoa vải gắn kim cương lấp óng ánh dưới ánh đèn. Trên đầu đội chiếc vương miện kim cương lấp lánh, bên ngoài phủ chiếc khăn voan trong suốt. Trông Lưu Nguyệt lúc này thật lộng lẫy, tỏa sáng như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Lý Dương được cô mời đến tham dự đang đứng riêng một góc ngắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy của cô.
Còn Mạc Thuận nhìn cô, bỗng tim anh đập lỗi một nhịp. Nhưng rồi anh lắc mạnh đầu. Cô là người chia rẽ anh và Lyly, dùng cách thuyết phục bố mẹ anh ép anh chấp thuận cuộc hôn nhân này vậy tại sao anh lại phải động lòng chỉ vì vẻ ngoài của cô?
Lưu Nguyệt bước tới đứng cạnh anh. Gương mặt cô lúc này cũng lạnh băng như anh vậy. Bởi cô cũng cảm thấy không thoải mái với hôn lễ này. Dù cô không thích ép buộc ai nhưng với hôn ước này, nó giúp cô thực hiện được chữ hiếu trong tâm cũng như đem lại một điều tốt đẹp cho anh sau này nên cô không hối hận.
Sau một vài lời của MC, cô và anh trao nhẫn cưới cho nhau. Tiếp đó, hai người sẽ đi một vòng để chúc rượu với mọi người. Mạc Thuận hơi khó chịu vì nghĩ cô sẽ khoác tay anh như bao đôi khác thường làm, nhưng không. Lưu Nguyệt chỉ cầm chặt bó hoa trong tay, không chịu khoác tay anh. Cô cũng chẳng đi cùng anh mà một mình đi chúc rượu trước.
Chúc rượu xong xuôi đâu đấy, Lưu Nguyệt lại gần bà ngoại cô thỏ thẻ:
- Ngoại lên đây mệt không ngoại?
- Không, ngoại không mệt. - Bà xoa đầu cô.
- Sao ngoại không cho mấy đứa nhỏ đi cùng cho vui ạ?
- Tụi nó còn phải đi học. Tiểu San cũng phải ở lại trông tụi nó. Khi nào rảnh con có thể về chơi với tụi nhỏ mà! À, ngoại có cái này cho con.
Bà ngoại cô lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc có đính một viên hồng ngọc hình hoa hồng rất đẹp.
- Cái này ngoại tặng mẹ con lúc lấy chồng. Giờ mẹ con mất rồi, ngoại thay mẹ con tặng lại nó cho con. Nó sẽ thay mẹ con ở cạnh con mọi lúc mọi nơi. Ngoại rất yên tâm khi để con bước chân vào Mạc gia. Con thật may mắn khi có bố mẹ chồng hết sức yêu thương con. Vì thế con phải quan tâm, nghe lời họ như bố mẹ ruột con, nghe không?
- Dạ...
Lưu Nguyệt rất cô gắng để bản thân không được rơi một giọt lệ nào trước mặt bà ngoại mình.
Đã đến lúc phải lên xe hoa. Lưu Nguyệt vẫn nhất quyết không khoác tay anh đi ra xe. Ra đến ngoài đường, cô chợt nhận ra có gì đó sai sai. Nếu theo như sắp xếp thì xe phải đỗ ngay trước cổng khách sạn, nhưng chiếc xe lại đỗ ở bên kia đường. Lưu Nguyệt định cho người qua xem thế nào thì bỗng có ai đó đẩy mạnh cô ra giữa đường từ phía sau. Cùng lúc đó có một chiếc xe tải lao rất nhanh tới. Cô chết sững. Rõ hẳn có kẻ muốn ám sát cô.
Lý Dương thấy vậy liền lao nhanh ra định kéo cô vào, nhưng anh đã chậm một bước. Lưu Nguyệt đã nằm trên vũng máu đỏ. Cả chiếc váy cưới trắng tinh cũng nhuốm máu. Mọi người đều rất sợ hãi, lo lắng cho cô, nhất là Mạc chủ tịch với Mạc phu nhân và bà ngoại cô. Lý Dương nhanh chóng chạy ra đỡ lấy cô. Hơi thở cô yếu dần. Anh nhìn Mạc Thuận, anh ấy vẫn đứng yên đó, miệng hơi mỉm cười. Lý Dương quát lớn:
- Này, anh không định đưa vợ mình vào viện sao? Cô ấy bị thương rất nặng đấy.
- Liên quan gì tới tôi. Cô ta bị như vậy, tôi nghĩ là do quả báo thôi!
Lý Dương rất tức giận. Anh bế Lưu Nguyệt vào trong xe của mình đưa đến bệnh viện. Trước khi đi, anh quay lại nói một câu duy nhất với Mạc Thuận:
- Rồi có ngày anh sẽ phải hối hận với cô ấy.
Nói xong, anh cho xe phóng thẳng tới bệnh viện.