Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Ôn Ngôn lần đầu tiên gặp gỡ Lục Diệu là trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội.
Vào tháng 12, ở Tương Thành có rất nhiều tuyết, tiệc sinh nhật của ông nội tổ chức ở nhà cũ. Cha Ôn Sơn và mẹ Lưu Vân chào đón khách ở sảnh trước, Ôn Ngôn đang nặn người tuyết ở sân sau. Cô không thích sự náo nhiệt, thích sự yên tĩnh.
Khi người tuyết sắp được nặn xong, cửa sân sau đột nhiên mở ra từ bên ngoài, anh trai Ôn Thần âu phục chỉnh tề, giống như công tử, ngân cổ họng kêu lên: "Anh tứ! Đậu xe ở đây được rồi."
Ngôi nhà cũ của nhà họ Ôn là nhà biệt lập, kiến
trúc kiểu Hồi, ngoại trừ người nhà biết đường vô sân sau ra thì người ngoài không vào được.
Ôn Thần nhìn thấy em gái Ôn Ngôn đang nặn người tuyết, đi ngang qua chụp ảnh tuyết dưới người cô, "Bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi cái này à?"
“Ai ra quy định phụ nữ sau 25 tuổi không được làm người tuyết?” Ôn Ngôn liếc anh trai, không có lạnh lùng giống như trước mặt người ngoài “Em không chỉ làm người tuyết, em còn chơi ném tuyết nữa."
Cố cúi xuống lấy một nhúm tuyết vo lại thành một quả bóng rồi ném vào anh ấy.
Ôn Thần biết em gái mình bên ngoài nhìn thuần khiết như ngọc, thực chất bên trong lại xấu tính, thấy thời cơ không tốt, lập tức nghiêng người né đi.
Quả bóng tuyết bay ra trúng trên người Lục Diệu vừa mới bước vào cửa.
Lục Diệu mặc quân phục, khí thế quân nhân, để đầu đinh, cao gần 190, dáng của người mẫu nam, như một cái giá treo quần áo, quả bóng tuyết vô tình trúng cổ anh, tuyết lạnh buốt tản ra rơi xuống cổ anh, rất lạnh.
"Con nhỏ này! Dám ném ra đó! Mau đi xin lỗi anh Tứ!" Ôn Thần vội vàng kéo cô đi đến xin lỗi.
Ôn Ngôn có chút sợ hãi trước khí chất lạnh lùng toát ra từ Lục Diệu, mặc dù đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nam ở nước ngoài, nhưng người đàn ông trước mặt bất kể là khuôn mặt, thân hình hay khí chất, đều thuộc loại xuất sắc nhất.
Nhưng thật đáng tiếc, lại là một anh quân nhân nhàm chán.
“Xin lỗi anh Tứ, em… em không cố ý.” Tuy rằng không quen biết người đàn ông này, Ôn Ngôn vẫn bắt chước Ôn Ngôn gọi là anh Tứ.
Ánh mắt bình tĩnh của Lục Diêu quét qua người con gái trước mặt, trong quân đội, thường xuyên nghe Ôn Thần nhắc tới em gái ở nhà, nói rằng cô đi du học, tính cách rất ngang tàng, nhưng hôm nay nhìn thấy, rõ ràng không ngang tang chút nào, đúng là diễn rất giỏi.
...
Sau này, Lục Diệu mới biết rằng Ôn Ngôn diễn giỏi là bởi vì nghề nghiệp của cô là nữ đạo diễn.
**
Sân sau quạnh quẽ, sảnh trước sôi động tới mức khiến người ta phiền táo, Ôn Ngôn bị mẹ kéo đi gặp rất nhiều trưởng bối, mấy năm trước đều sống ở nước ngoài, năm nay trở về Trung Quốc sẽ sống ở đây lâu dài. Các trưởng bối gặp cô đều hỏi có bạn trai chưa? Có để ý ai chưa? Nếu không, họ giới thiệu cho vài người làm quen thử? Dù gì thì tuổi tác cũng không còn trẻ.
Mẹ Lưu Vân mấy năm nay luôn lo lắng con gái của mình sẽ tìm về một người con rể Âu Mỹ ở New York, khi đó sẽ có rào cản ngôn ngữ, cách sinh hoạt khác biệt, còn phải gả con đi xa, nếu sống không hạnh phúc rồi ly hôn thì phải làm sao? Suy cho cùng, hôn nhân không quan trọng gia cảnh, gia đình có giàu có hơn nữa cũng sẽ ly hôn, không phải sao?
Ôn Ngôn suy nghĩ rất thoáng, nếu không gặp được ai vừa ý thì thà độc thân.
Đi một vòng, Ôn Ngôn phát hiện người tên Lục Diệu do anh trai Ôn Thần dẫn đến có vẻ rất được yêu thích, người vợ trước giờ chuyên đi nịnh hót của nhà ông Tam dẫn theo cô con gái Ôn Lam đi cùng, luận về vai vế, cô phải gọi Ôn Lam bằng cô, mặc dù hai người chỉ cách nhau hai tuổi.
À, cô lớn hơn Ôn Lam hai tuổi.
"Đó là con trai út của gia đình chú Lục của con ở quân khu thành Bắc. Lớn hơn anh trai Ôn Thần của con ba tuổi. Ở trong quân đội mấy năm nay. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã là cấp thượng tướng" Lưu Vân nhẹ giọng giới thiệu con trai nhà họ Lục, thấy con gái chăm chú lắng nghe nên dò xét hỏi:" Ngôn Ngôn, con nghĩ sao về con trai nhà họ Lục? "
Ôn Ngôn vừa nghe lời này, liền biết mẹ đang muốn mai mối cho mình, vội vàng hất tay, "Mẹ đừng nha, như tảng băng như vậy không phải là hình mẫu của con, con nuốt không trôi đâu, sợ ăn vào cấn răng.”
Ôn Thần nghe xong, liếc mắt ra hiệu với cô.
Liếc mắt với cô làm gì?
Ôn Ngôn nhìn theo ánh mắt của anh trai quay đầu ra phía sau, chạm phải ánh mắt của Lục Diêu.
Vậy là? Nghe thấy hết rồi?
Chắc là nghe thấy hết rồi, vì eo của cô bị mẹ nhéo mạnh một cái, rất đau.
...
Bữa tiệc sinh nhật của ông nội đã kết thúc, Lục Diệu vẫn chưa rời đi.
Con trai của tư lệnh quân khu Lục Vạn Lâm, đường đường là cấp thượng tướng, tất nhiên là khách quý của nhà họ Ôn.
Đã muộn như vậy, thấy Ôn Lam không có ý định rời đi, Ôn Ngôn nghĩ thầm mấy người này thật phiền toái, lúc này ông nội gọi cô lại.
Gọi cô làm gì?
Ôn Ngôn đi xuống lầu, bắt gặp ánh mắt của Lục Diệu đang ngồi như pho tượng trên sô pha, thật không ổn, lúc này có hơi nóng.
Cha Ôn Sơn nói: "Ngôn Ngôn, Lục Diêu đến nhà họ Ôn của chúng ta lần đầu tiên. Con dẫn cậu ấy đi dạo một vòng đi. Lát nữa anh trai Ôn Thần của con tới, chúng ta sẽ nói chuyện."
“Ồ.” Trong lòng cô nói: Lần đầu tiên tới đây thì sao, kêu cô dẫn đi dạo làm gì? Không phải còn có Ôn Lam sao?
Ánh mắt thống khổ của Ôn Lam giống như cô cướp đi vị hôn phu của cô ta không bằng.
Lục Diệu thấy ra đươc em gái Ôn Thần khinh thường Ôn Lam, khinh thường tới mức lười giả bộ, khi rời khỏi sảnh trước, anh nói: "Anh tự đi dạo được rồi, không cần bắt ép bản thân đi cùng anh đâu."
"..." Bề ngoài trông lạnh lùng, nhưng rất hiểu ý người khác.
Ôn Ngôn cười nhẹ, "Không sao. Nếu không đi cùng anh, cha em cũng bắt đi với người khác. Dù sao cũng chỉ là đi dạo. Đi cùng một người đàn ông hiểu ý người khác như anh thì tốt hơn."
Những gì cô vừa nói tiết lộ rằng gần đây cô chắc chắn bị cha Ôn Sơn kêu dẫn khách đi dạo rất nhiều lần.
Cũng đúng, Lục Diệu có nghe Ôn Thần nói gần đây các cậu ấm tới nhà họ Ôn cầu hôn không thể đếm hết, cho rằng bọn họ đến đều là vì ngoại hình và gia cảnh của em gái anh ấy, thật quá là nông cạn.
Trong bữa tiệc sinh nhật vừa rồi có rất nhiều người trẻ tuổi tài năng lại đẹp trai tiếp cận cô, nhưng tất cả đều không có cơ hội.
*
Mấy phút sau, khi ra sân sau, trời đã gần tối, Ôn Ngôn liếc nhìn người tuyết mình nặn rồi khẽ thở dài, rốt cuộc thì ở Tương Thành rất hiếm khi có tuyết.
“Thích tuyết?” Lục Diêu hỏi.
Ôn Ngôn gật đầu: "Ừm, em rất thích. Phía nam tuyết rơi quá ít, không bằng phía bắc của anh. Nhìn xem, người tuyết sáng nay em nặn, bây giờ đã bắt đầu tan."
Anh lấy trong túi áo khoác ra một hộp thuốc và bật lửa, không quên xin phép cô: "Được không?"
"Em không có yếu đuối như vậy, ngửi vài điếu thuốc lá cũng không chết được."
Lục Diêu mỉm cười, môi mỏng nhếch lên, hiếm thấy tâm tình tốt như vậy.
“Anh Tứ, anh cười cái gì vậy?” Ôn Ngôn nhìn anh ngậm một ngụm thuốc, tư thế nhả khói rất quyến rũ, không có giả bộ nho nhã, nhưng lại toát ra một vẻ cao quý trong người.
Anh nói: "Tôi không lạnh lùng như em nghĩ, sẽ không cấn răng của em."
"..." Đang tính sổ với cô sao?