Lâm Lộ Đồng nói cả buổi cũng không lấy được tin nào từ miệng anh. Không có cách nào, chỉ có thể đem vấn đề ngứa ngáy trong lòng anh đè xuống. Là chủ nhà của phòng riêng nên Lâm Lộ Đồng hầu hạ vị anh họ với tâm thế vừa kính vừa sợ như này, mang theo mấy bạn thân liên tục ân cần, nói những lời tốt đẹp.
Lâm gia cơ nghiệp lớn, nội bộ phân tranh rất loạn, anh lại không có chỉ số thông minh kia, cũng càng không có thời gian tham dự, chỉ cần có thể thỏa mãn cuộc sống bản thân vô lo vô nghĩ, không phải lo thiếu tiền thì đã tương đối hài lòng rồi.
Bố cậu sớm cũng đã quen với bộ dáng này của anh nên không quản nhiều, chỉ dặn dò anh phải cùng Lâm Giang Lê làm tốt mối quan hệ, đừng đắc tội với người khác, những thứ khác cũng lười quản. Lâm Lộ Đồng biết, anh đây là thuyền của Lâm Giang Lê, việc mình phải làm là ôm lấy cái đùi này: “Anh họ, nói thật em biết nhiều người như anh nhưng sùng bái nhất chính là anh, không nói đến năng lực thì ngay cả chị dâu nhỏ cũng ôn nhu hiểu chuyện.”
“Này, ai thì không biết nhưng bố em mỗi ngày đều ở bên tai lẩm bẩm nói thế hệ chúng ta ưu tú nhất chính là hai đích tôn của Lâm gia và Lục gia.”
Bên cạnh có một người đàn ông chải đầu to gan xen vào: “Nhưng tôi cũng không hâm mộ Lục Hi Quân, tuổi còn trẻ đã bị trói buộc có một vị hôn thê, cô gái này còn rất dính người, một chút tự do cũng không có.”
“Đúng vậy, Khương Thường này tuy xinh đẹp, thế nhưng Lục Hi Quân không thích. Nói là đi Mỹ du học học tập để về nước chính thức tiếp quản Lục gia. Có lẽ mục đích thì tôi đoán là vì trốn Khương gia đại tiểu thư này.”
Mấy người cười hớn hở mang theo chút trào phúng. Lâm Giang Lê khẽ nhếch môi, cười khẽ một tiếng: “Các cậu làm sao xác định được anh ấy không thích?”
Giọng nói của anh làm cho mọi người không thể không nhận ra thái độ lúc này. Lâm Lộ Đồng là người tinh ranh, anh họ nhà mình và Lục Hi Quân giao tiếp rất tốt, những lời này sợ là mấy người bọn họ nói sai.
“Thật là, làm sao các cậu biết được thái độ của Lục Hi Quân? Ngộ nhỡ chính các cậu không biết thì sao? Cậu có thấy không? Làm thế nào mà cậu đoán vậy?”
Mấy người không nghe ra cảnh cáo của Lâm Lộ Đồng lại cười đùa bổ sung vài câu: “Haiz ~ chúng ta đây không phải là đang so sánh sao, chứng tỏ anh họ thật lợi hại, người của mình cũng không náo loạn, chỉ cần mua chút đồ dỗ dành một chút, cũng không khác chuyện nuôi thú cưng, cũng không cần phải lo lắng.”
“Thật là, cô gái biết hiểu chuyện, sau này dứt khoát cũng dễ dàng không lưu luyến, càng không có nhiều phiền toái như vậy.”
Lâm Lộ Đồng cũng cảm thấy những lời này không sai, đáp một câu. Tuy nói ngoài miệng mỗi một câu đêu là chị dâu nhỏ, nhưng trong lòng cũng không coi là thật. Vợ chồng Lâm gia bọn họ làm sao có thể chấp nhận mình, đừng nói đến là Lâm Giang Lê.
“Anh~” Lâm Lộ Đồng quay đầu, muốn chuyển đề tài, trong nháy mắt nhìn thấy mặt anh biến sắc liền dừng một chút.
Người đàn ông trước sau như một đều rụt rè, nhát nhát, tay nắm chặt ly rượu, ánh mắt nhàn nhạt, chỉ là giờ phút này lại thay đổi vài phần thần thái. Nụ cười yếu ớt, đôi mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt có chút phiêu xa.
“Anh họ, quả nhiên... Anh có thất thần không?”
Chỉ trong nháy mắt, anh đặt chén rượu lên bàn trà, cả người đứng dậy không nói một lời, ra khỏi phòng riêng. Để lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.
......
Nếu đêm khuya không được dùng để ngủ, có vẻ như mỗi một phút một giây đều là nhàm chán. Đây là lần đầu tiên Lâm Giang Lê cảm thấy như vậy. Ngồi vào trong xe, anh lẳng lặng tựa lưng vào ghế, mở điện thoại di động ra, vào wechat của cô bé kia, trong nhóm bạn bè cô gửi một liên kết video. Lâm Giang Lê nhấn vào, nhìn thấy video cô cập nhật hôm nay. Lượng người xem bên dưới đã phá vỡ mốc một triệu người xem, trong khi chỉ là một video hướng dẫn trang điểm. Anh biết Nguyễn Niệm sau giờ học sẽ làm thêm bằng cách quay một số video nhỏ. Cô thích những thứ thiên về Nhật Bản, căn phòng nhỏ trong nhà là thiên địa nhỏ thuộc về cô, phấn phấn nộn nộn chất đầy các loại váy và búp bê. Cô có một trái tim thiếu nữ ngây thơ giống như con người của cô, đáng yêu, đơn giản và tinh khiết đến cùng cực. Những sở thích này không phải là người luôn nghĩ tới lợi ích như anh quan tâm để tâm tới. Trong mắt những thương nhân như bọn họ, nói thật giống như nhìn mấy đứa nhóc ấu trĩ . Video bắt đầu phát, nền là căn phòng nhỏ, phía sau là tủ quần áo màu hồng. Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, tinh tế, rất thoải mái. Anh tựa lưng vào ghế, không cẩn thận chạm vào màn hình, trong lúc nhất thời toàn bộ màn hình xuất hiện chữ đầy màn hình.
“A a a a, vợ đến rồi!”
“Lại là một ngày bị vợ bạo kích!”
“Hôm nay thật kích động được vợ sủng ái.”
“Môi vợ thật non nớt thật muốn hôn!”
......
Đây là lần đầu tiên, Lâm Giang Lê trước giờ chưa từng mở màn hình chat này. Đột nhiên thấy nhiều người gọi cô là vợ như vậy, thế nên trong lòng anh có một chút khó chịu: “Tất cả những người này là ai?” Lâm Giang Lê cười nhạo một tiếng, trong lòng phiền não, định đóng tắt khung chat. Đúng lúc này, đột nhiên nhìn thấy phía trên bay qua một hàng chữ: “Niệm Bảo không vui sao? Tại sao đôi mắt của bạn đỏ như vậy, giống như vừa mới khóc.”
Anh hơi sửng sốt, bàn tay đóng màn khung chat. Sau đó, ngày càng có nhiều người phát hiện ra vấn đề: “Niệm Bảo có phải bị khi dễ hay không, mắt và mũi đều đỏ hồng.”
“Chính là vừa khóc xong, trời chu đất diệt, ai dám khi dễ Niệm Bảo, dao đã chuẩn bị sẵn.”
“Cô đã khóc sao?”
Đôi mắt Lâm Giang Lê rũ xuống, nhất thời cảm giác những bình luận đầy màn hình này đều đang công kích anh. Cũng không phải là anh hại sao. Lâm Giang Lê tắt điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy hôm nay nên trực tiếp đưa cô đi. Nghĩ như vậy, cũng liền làm ngay. Một lần nữa, anh lái xe đến nhà Nguyễn Niệm. Từ dưới sân nhìn lên trên lầu, đèn trong căn phòng đã tắt. Lâm Giang Lê cúi đầu lấy điếu thuốc từ trong hộp đựng đồ ra châm lửa, chỉ hít một hơi rồi kẹp giữa ngón tay để nó chậm rãi cháy. Điện thoại di động vang lên. Sau khi Lâm Lộ Đồng đuổi người đi, vẫn gửi tin nhắn cho anh.
“Anh họ, anh đừng nghe đám người kia nói bậy, đều là đám côn đồ không có suy nghĩ gì nên anh đừng để ý.”
Lâm Giang Lê không hồi đáo.
.............
Ở Kim ốc Tàng Kiều, trong mắt mọi người, Nguyễn Niệm chính là kiều ơi của anh sao? Buồn bã liền mua một số quà tặng dỗ dành, nuôi thú cưng bình thường cũng hiểu chuyện và lo lắng. Hình như thật sự là như vậy, nhưng cũng hình như không phải như vậy. Ngay cả chính anh cũng không biết.
“Thật là, cô gái biết hiểu chuyện, sau này dứt khoát cũng dễ dàng không lưu luyến, càng không có nhiều phiền toái như vậy.”
Đây là lời Lâm Lộ Đồng nói, là người Lâm gia cũng thành khẩn chân thành nhất. Chỉ là nghe được những lời này, trong lòng anh rất khó chịu. Anh ta không nghĩ đến việc chia tay cô ấy. Nhưng anh dường như đã phải suy nghĩ về tương lai của họ.
Trong màn đêm, gió xuyên qua lộng đường, mang theo một mảnh lá tàn. Lâm Giang Lê tựa lưng vào ghế, châm từng điếu thuốc. Cho đến khi bình minh lên thì chiếc xe rời đi với bụi bặm. Qua êm như thể rất nhiều người trốn tránh mà không chắc chắn đều có đáp án kiên quyết và rõ ràng. Rời khỏi nhà, Nguyễn Niệm liền kéo một vali về ký túc xá. Bình thường lúc Lâm Giang Lê đi công tác, Nguyễn Niệm cũng sẽ trở về ký túc xá ngủ, nhưng lần này cũng không biết vì sao một bầu không khí kỳ quái tràn ngập giữa hai người.
“Ồ~ Chiến tranh Lạnh à?” Kế Cát Mẫn tháo tai nghe ra, cắn kẹo mυ"ŧ, cười.
Nguyễn Niệm trừng mắt nhìn cô một cái: “Kế Cát Mẫn đừng để tớ nhìn thấy mặt cậu.”
“Ôi, Tiểu Niệm của tớ, tớ chính là ân nhân cứu mạng của cậu. Nếu không phải tớ, cậu cũng ở trên đỉnh núi lạnh lẽo.”
Kế Cát Mẫn ôm ghế xoay người, hướng Nguyễn Niệm ngồi bên kia: “Thật là vô tâm, vừa về liền mắng người rồi.”
“Đó còn không phải là cậu, nợ nần miệng đao, không mắng cậu thì mắng ai đây.” Tần Thanh đã quen với việc hai người đấu khẩu với nhau liền chen vào một câu.
“Tớ thật oan uổng mà. Mỗi lần Nguyễn Niệm ở chỗ bạn trai, cô ấy chịu ủy khuất liền trở về chỗ tớ xù lông, tớ thật đáng thương quá đi mà.” Kế Cát Mẫn buông tay, đi đẩy vai Nguyễn Niệm một cái: “Làm sao vậy, anh lại làm gì cậu?”
Nguyễn Niệm lắc đầu, không nói gì.
“Vậy phản ứng của cậu là gì? Cảm giác bị bắt nạt đến chết sao.”
“Không có.” Cô lắc đầu: “Chỉ là muốn chiến tranh lạnh thôi.”
“Muốn chiến tranh lạnh?”
“Ừm, muốn chiến tranh lạnh.”
Kế Cát Mẫn gật đầu với cô: “Được, cậu muốn chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh đi. Nếu có thể không có tác dụng gì thì anh ta nhất định cho rằng anh là đồ trẻ con.”
“Mình cứ im lặng như vậy sao?” Nguyễn Niệm rất tức giận.
“Ừm.” Kế Cát Mẫn không chút do dự gật đầu.
“Tiểu Mẫn.” Suy nghĩ của Nguyễn Niệm có chút trống rỗng: “Theo cậu thấy anh ấy rốt cuộc là loại người gì đây?”
Kế Cát Mẫn kéo ghế lại: “Tuy tớ thấy qua anh ta chưa được mấy lần, nhưng cảm giác khó thân, chuyện giữa hai người, tớ cũng không biết đã xảy ra gì. Nhưng từ góc độ của một người ngoài cuộc thì chỉ có thể nói anh ta là một người rất sâu sắc. Lâm Giang Lê rất ưu tú, tất cả mọi người đều biết. Nhưng chính là quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khó mà nhìn thấu được. Tuy rằng anh ta chỉ lớn hơn cậu ba tuổi mà thôi nhưng Niệm Niệm, cậu còn nhớ rõ lúc ấy cậu đã điên cuồng ái mộ anh ta không? Tớ cũng cảnh cáo cậu không chơi lại anh ta đâu. Người đàn ông này bí ẩn khó lường, mặc kệ cảnh tượng gì anh ta đều bình tĩnh như vậy. Đối với người làm ăn, cậu ngẫm lại xung quanh anh ta đều là loại người gì? Chỉ trong hoàn cảnh như vậy, cậu đều có thể như cá gặp nước, những trò nhỏ tùy hứng này của cậu ở trong mắt anh ta tính là cái gì?” Kế Cát Mẫn mỗi lần nói ra một câu thì sắc mặt Nguyễn Niệm liền trắng bệch một phần: “Cậu ấy nói rất đúng, ngay cả cậu ấy cũng hiểu được chuyện này.”
Kế Cát Mẫn thở dài: “Niệm Niệm, tớ tuy thế nào cũng không có muốn nhưng nhìn cậu vui vẻ thì vậy là tốt rồi. Hy vọng cậu cũng không nên lún quá sâu. Bởi vì, sợ cậu bị mắc kẹt quá sâu, vết thương cũng sẽ quá sâu.”
.........
Bởi vì kết bạn khoa ngoại ngữ và kiến trúc người quen biết rất nhiều. Buổi tối, bốn người đến căn tin ăn cơm, dọc theo đường đi gặp toàn là sinh viên kiến trúc. Mọi người gật gật đầu ra hiệu chào hỏi lẫn nhau. Gọi đồ ăn xong, Kế Cát Mẫn đến cửa hàng đồ uống lấy coca, bên cạnh có hai cô gái kiến trúc đang ngồi. Lúc ăn cơm, Nguyễn Niệm luôn cảm thấy ánh mắt người bên cạnh cố ý nhìn về phía cô. Kế Cát Mẫn nhận coca xong, xoay người liền thấy Tằng Đống đứng ở phía sau cô: “Tằng Đống?”
Kế Cát Mẫn lên giọng: “Cậu đứng ở đây làm gì?”
Tăng Đống gãi gãi đầu, trên tay mang theo bốn ly trà sữa.
Kế Cát Mẫn liếc mắt một cái nhìn thấu: “Niệm Niệm ở đó, cậu tự mình cầm qua.”
“Không được.” Tăng Đống lắc đầu: “Cô ấy đã khỏe lại chưa?”
“Không có đáng ngại. Cô ấy cứ như vậy, gặp phải đến kỳ mới nghiệm trọng như vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Tằng Đống gật gật đầu, lẩm bẩm một câu: “Nhưng dù sao cũng không phải là chuyện của mình.”
“Cái gì?”
“A, không có gì. Trà sữa này là táo đỏ, cậu đưa cho cô ấy còn những ly khác cho các cậu, tôi đi trước đây.”
Tằng Đống đưa trà sữa cho Kế Cát Mẫn vội xoay người rời khỏi căn tin. Kế Cát Mẫn than thở một tiếng. Chờ cô đem hai lon coca tới nhưng lại mang theo bốn ly trà sữa nữa, chậm rãi đi tới. Tần Thanh kêu một tiếng: “Kế Cát Mẫn cậu đâu có làm chuyện gì có lỗi với bọn tớ, có cần ân cần quá như vậy không?”
Kế Cát Mẫn đưa trà sữa táo đỏ cho Nguyễn Niệm, những thứ khác đưa cho những người còn lại: “Không phải tôi, là do đại soái ca Tằng Đống mời.”
Lời này vừa nói ra, mấy người dừng một chút. Hai người bên cạnh đưa mắt nhất thời lướt qua.
“Mẫn Mẫn~” Nguyễn Niệm giận dữ trừng mắt nhìn cô một cái. Kế Cát Mẫn vội vàng xua tay: “Không phải là cậu ta trực tiếp đến thì tới không cầm cũng không tốt.”
“Mình với anh ta cũng không quen biết, vẫn là không nên tùy tiện nhận đồ.”
“Biết rồi! Biết rồi!” Kế Cát Mẫn đưa trà sữa xong, xoay người đặt lên bàn bên cạnh.
“Bạn học kia! Nhìn phản ứng vừa rồi của hai cậu, hẳn là cũng là kiến trúc khoa chứ?”
Hai người nhìn nhau gật đầu: “Vậy thì dễ rồi, phiền toái này cậu có thể giúp được không?”
......
Ăn cơm tối xong mấy người đầu tiên là đến thư viện một chuyến, đến gần tám giờ, Tần Thanh kéo Nguyễn Niệm cùng Kế Cát Mẫn đi tới sân thể dục chạy quanh vòng tròn.
“Vì sao mỹ nữ lại tự làm khó mình?” Kế Cát Mẫn không hiểu: “Cậu đã gầy như vậy rồi còn chạy vòng bao nhiêu vòng nữa?”
“Hôm nay ăn thịt về, tớ tính toán lượng calo vượt quá tiêu chuẩn nên nếu không cho nó hao tổn thì cả người sẽ rất khó chịu.”
Nguyễn Niệm cũng gật đầu: “Hôm nay tớ ăn sườn và gà rán nên bây giờ cũng cảm giác mặt đang béo lên.”
Tần Thanh nói: “Khuôn mặt búp bê của cậu chính là mặt sẽ mập lên đầu tiên, còn tớ là người mập bụng đầu tiên, tớ cảm giác bụng nhỏ của tớ sắp biến mất rồi. Không, đi vòng tròn đi.”
Nguyễn Niệm đáp một tiếng: “Ừm”
Kế Cát Mẫn cầm thắt lưng nhất thời cảm thấy đây chẳng lẽ là cậu ấy không bình thường? Sân chơi phía sau của F-20 mở cửa và có rất nhiều người hoạt động vào ban đêm. Trên bãi cỏ ở giữa có các câu lạc bộ đang tổ chức các hoạt động: chơi guitar, chơi bóng đá, chơi ma sói, bao gồm tất cả mọi thứ. Sau khi đến sân thể dục ngoại trừ thể thao thì mọi người đều biết còn có một mục đích rất rõ ràng khách chính là vì thi nhau. Ba người nói xong liền chạy, mới đầu vẫn là song song, phía sau liền biến thành ba hàng trước sau. Chạy chạy, bên cạnh liền dán lên nam sinh mặc áo vest cùng bước chân giống nhau chạy theo các cô. Nguyễn Niệm dừng lại trước, một nam sinh chạy tới xin thêm wechat. Cô khoát tay áo, nam sinh tiếp tục dây dưa thì bị Kế Cát Mẫn đuổi đi. Ba người đều cảm thấy thật buồn cười. Ở máy bán đồ uống tự động, họ mua vài lon bia, xách theo, tùy tiện tìm một chỗ ngồi trên bãi cỏ nói chuyện phiếm.
“Haiz, đây hình như là lần đầu tiên chúng ta đi dạo trên sân thể dục vào buổi tối.” Tần Thanh nói.
“Haiz ~ tớ đã từng ở bên cậu, chỉ là có một cô gái nhỏ đang yêu hay để chúng ta một mình.”
Nguyễn Niệm giơ ly lên, bày tỏ xin lỗi nói: “Vậy mình tự phạt một chén coi như thay xin lỗi.”
“Haiz, cậu nhìn người ta một chút đi, đây mới gọi là tình yêu trong trường học.”
Kế Cát Mẫn chỉ chỉ bên cạnh, Nguyễn Niệm đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trên bãi cỏ có một đôi tình nhân, hai người một người một tai nghe, cô gái nằm trên đùi bạn nam đùa giỡn. Nhìn một lúc, trong con ngươi của cô bất giác trào ra một loại cảm xúc gọi là hâm mộ. Tần Thanh đá Kế Cát Mẫn một cái.
“Khụ khụ, Niệm Bảo ơi.”
Tần Thanh ngồi xuống bên cạnh: “Tớ thật không nghĩ tới bạn trai cậu lại là Lâm Giang Lê.”
“Lâm Giang Lê chính là thần đồng cấp trường trong truyền thuyết của trường F, tường tỏ tình bị quét màn hình thì không nói, đến diễn đàn ẩn danh, thậm chí còn mở chuyên mục về anh ta. Tớ đến bây giờ còn chưa từng gặp qua người của hắn, nhưng ai ngờ lại chính là cậu. Cậu nghĩ xem, nếu tin tức này bị mọi người biết thì không nổ tung không được.”
Ngoại trừ Kế Cát Mẫn, rất ít người biết thân phận bạn trai của Nguyễn Niệm. Lần trước chuyện leo núi náo loạn có chút lớn, Kế Cát Mẫn bị Tần Thanh tra hỏi nên lỡ miệng có tiết lộ một chút. Tần Thanh chỉ mới chính thức biết được bạn trai thần long không thấy đuôi của Nguyễn Niệm.
“Cậu chưa bao giờ nói chuyện về bạn trai của cậu với bọn tớ, mau nói với tớ, hai người các cậu, quen biết nhau như thế nào, là ai theo đuổi ai trước?”
Nguyễn Niệm uống một ngụm bia, có chút ngượng ngùng.
“Cái này mình biết, mình là người rõ nhất trong chuyện này.” Kế Cát Mẫn ngắt lời.
“Mình theo đuổi anh ấy.”
“Hả?”
Kế Cát Mẫn đáp: “Không sai, cậu đừng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu ấy, kì thực lá gan cậu ấy rất lớn, thấy sắc nổi ý cũng không có ai sánh bằng.”
“Hồi trung học, trường bọn tớ khánh thành, Lâm Giang Lê trở về làm diễn thuyết với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc. Khi đó Nguyễn Niệm là đại diện học sinh, nha đầu này vừa thấy đã yêu, sau đó chủ động muốn chết đi sống lại. Chuyện này cũng chẳng ai biết, thật đúng là bị cô ấy đuổi kịp.”
Kế Cát Mẫn ríu hét kể lại kỳ tích của Nguyễn Niệm, từng chút từng chút gợi lên hồi ức của cô. Chẳng qua cô vẫn cho rằng, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng sự thật đó là lần thứ hai gặp nhau.
Nói về Lâm Giang Lê, Nguyễn Niệm theo bản năng sẽ lấy điện thoại ra. Tin tức hoạt động của hai người vẫn duy trì ngày hôm qua, cô đột nhiên cảm thấy rất tức giận, có lẽ cũng giống như Kế Cát Mẫn nói, chút tâm tư của mình ở anh thật sự giống như tiểu hài tử qua nhà.
Anh tỉnh táo nhìn cô náo loạn, không nói một lời sau đó vô tình vuốt vài sợi tóc. Trong trò chơi yêu đương này, cô chìm vào hành động dại dột của mình, người còn lại thì tỉnh táo quan sát. Yêu đương như vậy, Nguyễn Niệm đột nhiên cảm thấy thật sự nhàm chán. Cô uống một ngụm rượu và các cặp vợ chồng bên cạnh vẫn còn vui đùa.
“Đau quá!” Cô gái khóc lóc.
“Làm sao vậy?”
“Anh quăng vào tay em, đau quá, đều sưng lên cả rồi."
“Để anh xem xem, thực xin lỗi, sờ một cái ~”
“Đều tại anh”
“Ừm, tại anh, hay anh để em đánh lại một cái nha?”
“Một cái không đủ, đánh mười cái cơ.”
“Được, một trăm cái cũng được!”
“Thật ngu xuẩn” Nguyễn Niệm nghĩ.
Thế nhưng, cô ấy rất ghen tỵ