Kim đồng hồ chuyển động từng chút một, ấy vậy điện thoại di động cũng không có động tĩnh gì. Nguyễn Niệm trong lòng trằn trọc, càng nghĩ càng tức giận, nhưng tức giận thì lại nghẹn lòng: “Mình mới là người không cần mở miệng trước, tuyệt đối không được chủ động!!!”
Trong lòng buồn bực, Nguyễn Niệm lên trang web video lướt video cùng fan tương tác một hồi. Dưới lầu, đột nhiên có tiếng kèn. Nguyễn Niệm dường như có cảm ứng trong lòng, lòng ngực thình thịch liên tục, đúng lúc đó điện thoại di động rung lên hai lần.
[Hình đại diện của cậu bé đội mũ bóng chày dưới mặt trăng: Ở nhà sao? Đi xuống nhà đi.]
Ngực Nguyễn Niệm nhảy dựng lên giống như giận dỗi xoay người trong chăn, mông hướng ra ngoài, tấm lưng phảng phất đối diện chính là người dưới lầu. Điện thoại lại rung thêm một lần nữa.
[Vậy tôi vào đây?]
“Anh ta là đang rất khó chịu!!!”
Nguyễn Niệm thở phì mang dép len vào, đẩy cửa ban công ra, quả nhiên dưới lầu có một chiếc Cayenne màu xám đen lẳng lặng đậu ở đó, bật đèn pha cửa ở ghế lái mở toang. Lâm Giang Lê một thân áo gió màu đen tựa người vào cửa xe, hai tay đan vào nhau, đưa mắt nhìn về hướng cô mỉm cười. Nhìn bộ dáng kia của anh giống như mấy đứa nhóc đang đùa giỡn, Nguyễn Niệm trong lòng khó chịu bức rức. Anh nghiêng đầu, năm ngón tay gõ gõ trên điện thoại di động. Rất nhanh, điện thoại lòng bàn tay Nguyễn Niệm rung lên
“Xuống đây?”
Nguyễn Niệm hừ nhẹ một tiếng, sau đó liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười buồn bực. Cô quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Gia Hòa tựa vào lan can ban công. Nguyễn Niệm hạ thấp giọng: “Chị ra đây lúc nào thế? Vào trong đi!”
Nguyễn Gia Hòa cười, vẫy vẫy tay với Lâm Giang Lê, khẩu hình khoa trương hô một câu: “Anh rể.”
Sau đó, bị Nguyễn Niệm hung hãn đuổi vào nhà. Nguyễn Niệm vào phòng mặc áo khoác, lặng lẽ đi xuống lầu: “Lâm Giang Lê, trễ rồi anh còn làm gì ở đây vậy?”
Vừa ra khỏi cửa, Nguyễn Niệm liền bị anh một phen kéo vào trong ngực. Đêm hôm nay khá mát mẻ, trên người anh ngoại trừ một mùi bạc hà ra thì phảng phất gió lạnh trong đêm thanh vắng.
“Không phải nói ở nhà chờ tôi trở về, làm sao lại chạy về đây?”
Lâm Giang Lê chạm nhẹ mũi cô, cười khẽ: “Lại còn không nói cho tôi biết.”
Nguyễn Niệm lui về phía sau một bước, bị anh giữ lại: “Còn không phải đều do anh, anh làm chuyện sai trái còn trách ngược lại tôi!”
Lâm Giang Lê cười khẽ: "Ừm, việc này là do tôi không đúng.”
“Anh tránh xa tôi một chút, đi mà ôm người khác đi, không cần ôm tôi nữa.” Nguyễn Niệm đẩy anh ra xa.
Lâm Giang Lê hơi sững ngáy: “Ôm người khác?”
“Không thừa nhận à? Chu gia, đại tiểu thư Chu Khiết Ny, anh còn cùng cô ta ôm nhau khiêu vũ còn gì!” Nguyễn Niệm chua xót nói.
“Cô hỏi Đinh Dương.”
Lâm Giang Lê cười: “Anh ấy không nói với cô à?”
“Nói rồi, anh ôm Chu Khiết Ny khiêu vũ!”
“Tôi ôm ta nhảy múa?”
Ánh mắt Lâm Giang Lê hơi híp lại: “Xem ra cô không nghe xong lời anh ta nói.”
“Cái gì?”
Lâm Giang Lê rút điện thoại ra và phát ra giọng nói của Đinh Dương: “Sợi tóc cô chụp được là do hôm đó Chu tiểu thư tổ chức sinh nhật, mời thiếu gia khiêu vũ. Nhưng thiếu gia lúc ấy biết cô xảy ra chuyện không may vẫn luôn liên lạc với trực thăng nhưng bên đó không thể đáp ứng yêu cầu của cậu ấy... Còn sợi tóc này chắc có lẽ Chu tiểu thư đến dây dưa thì không cẩn thận đυ.ng phải.”
Âm lượng đoạn ghi âm được tăng lên mức tối đa, Nguyễn Niệm nghe thấy, miệng hơi há. Lâm Giang Lê nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô bất giác nở nụ cười. Tiếng cười này cũng không thoải mái như trước. Với một chút áp lực và cảm xúc cho thấy sự không hài lòng của mình: “Cô ngay cả đoạn ghi âm cũng không nghe hết liền vội vàng giáng tội cho tôi?”
Nguyễn Niệm há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại hình như nói không được cái gì. Cảm giác bất lực ở trước mặt anh tựa như tên hề nhảy nhót bị người ta nắm chặt trong tay.
“Cô xem, ngay cả một câu phản bác cũng không nói nên lời.”
Nguyễn Niệm trong lòng đầy phiền não, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biến ảo khó lường của cô, Lâm Giang Lê thẳng người từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ: “Chuyện này coi như tôi sai rồi, hôm nay đi công việc vô tình thấy món này rất thích hợp với cô.”
Anh mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một con gấu nhỏ, hai ngôi sao nhỏ được đính kim cương gắn ở phía sau. Kiểu dáng này rất hiếm, vừa nhìn đã biết là mẫu giới hạn, giá cả cũng không rẻ. Đây cũng là phong cách mà Nguyễn Niệm rất thích.
“Không giận nữa để tôi đeo cho cô?”
Nguyễn Niệm nhận lấy cái hộp, lắc đầu. Lâm Giang Lê giơ tay lên rồi buông xuống, thu lại nụ cười, không nói gì nữa, lạnh nhạt hỏi cô: “Không muốn về?”
Nguyễn Niệm lại lắc đầu: “Tôi không muốn về.”
“Được.”
Lâm Giang Lê đứng thẳng người, kéo áo khoác của cô: “Vào nhà đi, nhớ đi ngủ sớm một chút.”
Nguyễn Niệm xoay người trở về phòng. Cánh cửa vừa mới đóng lại, xe bên ngoài rất nhanh rời đi. Trong nháy mắt, chân Nguyễn Niệm lạnh lẽo, cứng lại như sinh rễ. Hộp đồ trang sức nằm trong lòng bàn tay nhưng cô dường như không thể vui vẻ, cảm giác trống rỗng bao quanh. Cô cảm thấy hối hận tự trách mình khổ sở.
“Chị, Chị, anh rể đi rồi sao?”
Nguyễn Gia Hòa quấn áo khoác lặng lẽ đi xuống lầu, thấy Nguyễn Niệm đang nhìn chằm chằm hộp trang sức, vội mở ra liền ngẩn người. Viên kim cương bên trong lấp lánh dưới ánh đèn điện thoại di động. Anh oa một tiếng: “Đồ có giá trị như vậy, anh rể đối với chị thật tốt!”
Nguyễn Niệm đóng hộp lại, Nguyễn Gia Hòa đi theo phía sau cô: “Chị, nếu sau này em có tức giận thì anh rể nhất định sẽ mua quà dỗ em. Chuyện này làm sao vậy, nhận được quà rồi sao chị vẫn còn tức giận chứ? Haiz, dỗ con gái thật là chuyện khó làm...”
......
Cayenne màu xám đen chạy trên một con đường đêm yên tĩnh. Xương cổ tay thon dài của Lâm Giang Lê đặt trên vô lăng, tốc độ xe chạy rất chậm, cũng không định hướng được sẽ đi đâu. Không biết tại sao, trong đầu lần lượt nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của cô gái ngốc đó. Cũng không biết là bởi vì khóc hay là trời lạnh mà đôi mắt long lanh. Một lúc sau lại trừng mắt, bộ dạng tràn ngập vẻ khiếu nại, uất ức...
Lâm Giang Lê đạp phanh dừng xe ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống một chút, lấy điếu thuốc từ trong hộp đựng đồ ra. Anh ít khi hút thuốc, lúc nào tâm tình phiền não thì hít hai hơi, nhưng sau đó chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế bộc phát nên chỉ thường kẹp ở lòng bàn tay nhìn khói bụi tiêu tán. Khói bốc lên trong cabin. Bên ngoài xe tối đen, chỉ còn đèn đường kèm theo gió đêm. Anh muốn đi đâu chứ? Về nhà? Cô gái kia cũng không có ở đó. Lâm Giang Lê ngửa mặt đặt lưng lên lưng ghế xe, thu hồi nụ cười trầm ổn ngày thường. Giờ phút này vẻ mặt không còn cảm xúc, môi mỏng mím chặt, hai tròng mắt càng tối sầm mang theo chút khó chịu. Anh ta rất khó chịu. Hút mạnh vài hơi thuốc vội lật điện thoại tìm người gửi một tin nhắn, rất nhanh đối phương liền hồi đáp. Lâm Giang Lê nâng cửa sổ xe lên, lái xe theo một hướng.
Tại trung tâm thương mại, trong đại sảnh tiền bạc chất đống, đá cẩm thạch đen kịt chiếu người, đèn pha lê điểm xuyết, những chiếc đồng hồ kim cương của khách hàng chiếu rọi chói mắt. Nhân viên phục vụ chân đi giày cao gót, Thư Đình đứng đẩy cánh cửa lộ ra lối đi ẩn trong bóng tối. Mon theo đến một dãy ghế, bên trong truyền ra âm thanh ồn ào, náo nhiệt lạ thường. Lâm Giang Lê đẩy cửa vào, trong phòng nam nữ đã ngồi đầy, trên bàn trà thủy tinh bày đầy rượu ngoại. Chính giữa có một người đàn ông trên đầu nhuộm mấy sợi tóc màu vàng, tay cầm micro gào thét. Giai điệu chạy đến chân trời, người bên cạnh lại liên tục nâng đỡ. Lâm Giang Lê lạnh nhạt đưa mắt lên. Cửa bị mở ra, mọi người ngồi trên sô pha theo bản năng đều nhìn qua. Ánh mắt cô gái bồi rượu trong nháy mắt sáng lên, hướng người lướt mắt từ trên xuống dưới. Có người nhận ra Lâm Giang Lê, liên tục nháy mắt với Lâm Lộ Đồng.
“Tư Tư ~huýt~~~”
“Là ai.” Lâm Lộ Đồng trừng mắt nhìn người phía sau một cái.
Cảm nhận được thần sắc của anh đột nhiên yên tĩnh ngồi xuống hàng ghế. Lâm Lộ Đồng đảo tầm mắt qua lại, lúc này mới nhìn thấy bóng đen tuấn tú đứng bên cạnh cửa, cả người nhất thời run rẩy. Vì tạo ra bầu không khí, phòng riêng chỉ bật đèn nhỏ, anh lại đứng ngược sáng, ánh sáng sáng nhàn nhạt chiếu vòng quanh dáng người anh. Một vòng miêu tả khiến cô từng giây từng phút nhận ra người này là Lâm Giang Lê.
Lâm Lộ Đồng lập tức ném micro, cung kính mời người vào, còn liên tục xin lỗi, ngữ khí tràn ngập tự trách: “Anh, sao anh lại tới nhanh như vậy, sớm biết em xuống đón anh.”
Lâm Lộ Đồng những cái khác đều không được, chỉ biết khoe khoang, đương nhiên cái này chỉ ở trước mặt Lâm Giang Lê. Lâm gia quan hệ phức tạp, làm cho cô sợ hãi nhất chính là có người anh như anh, hơn nữa không cần biết chuyện gì xảy ra nhưng người tôn kính nhất cũng là anh ta. Ở trước mặt những người khác, một mình Lâm Lộ Đồng chính là Tôn Ngộ Không, liền hướng về phía ba anh làm chỗ dựa để giải quyết tàn dư cho cô, không sợ trời cũng không sợ đất. Nhưng người duy nhất mà cô không dám chọc chính là Lâm Giang Lê, à, nhớ rõ thì cũng từng chọc qua nhưng hậu quả...thì rất là tráng liệt. Thế cho nên cô nhìn thấy Lâm Giang Lê đến rắm cũng không dám thả một cái. Lâm Khải nắm trúng mệnh huyệt của anh, bố anh lại chơi ngoan thâm độc liền để Lâm Giang Lê quản anh.
Nhiều năm qua, anh sợ Lâm Giang Lê sợ muốn chết, cũng tôn kính muốn chết: “Anh họ, là em đây. Vừa mới bắt đầu chơi, đây đều là... Tất cả đều là bạn em.”
Cung kính mời vị đại gia này lên sô pha, Lâm Lộ Đồng còn dùng ống tay áo lau ghế. Lâm Giang Lê không nói gì, tầm mắt rũ xuống nhìn rượu trên bàn. Lâm Lộ Đồng vội vàng cầm bình rượu rót đầy ly đưa cho anh. Lâm Giang Lê nhận lấy ly rượu, mặt mày khẽ ngẩng lên, anh không nói gì, thản nhiên nhìn lướt qua anh ta. Lâm Lộ Đồng phản ứng lại, vội vàng đứng dậy đuổi người. Ai ngờ lại bị anh ngăn lại: “Cứ tiếp tục.”
Lâm Lộ Đồng cho rằng mình nghe lầm lại gọi bọn họ ngồi xuống, chỉ là những cô gái tiếp khách kia đều bị gọi ra ngoài: “Cái đó, anh họ, hôm nay sao anh lại ghé chơi?”
Từ lúc nhận được điện thoại của Lâm Giang Lê, trái tim anh luôn không yên: “Anh họ, anh đây là có ý gì sao, em mấy ngày nay đều an phận, cũng không có làm chuyện xấu, em....”
“Các người tiếp tục.”
Lâm Lộ Đồng cẩn thận quan sát Lâm Giang Lê, phát hiện anh ta thật sự chỉ đến uống rượu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Anh họ chẳng lẽ là do tâm tình không tốt nên đến tìm mình giải sầu? Đàn ông mà, đặc biệt là loại đàn ông nhiều tiền như bọn họ, có mấy người không dính đến rượu mà không trả thù lao.” Bất giác nhìn bộ dáng này của anh thật đúng là tâm tình không tốt. Những người khác thấy không có việc gì xảy ra, dần dần dừng lại. Lâm Giang Lê không phải là người trầm lặng, anh luôn nở nụ cười vu vơ, thoạt nhìn mang theo chút phong lưu rất dễ khiến người ta chủ động bắt chuyện thân thiết. Gọi mấy bình rượu, Lâm Lộ Đồng cùng đám bạn nói chuyện, Lâm Giang Lê cũng đáp ứng: “Anh họ, hôm nay anh có phải tâm tình không tốt không? Anh họ, em nghe nói anh tìm chị dâu hiền lành, nhan sắc xinh đẹp, khi nào anh sẽ dẫn em đi gặp chứ?”
Nói đến đây, lâm Giang Lê nắm lấy ly rượu đưa về sau, dừng một chút: “Gặp cậu, như thế này à?”
Lâm Lộ Đồng vội vàng xua tay: “Sao có thể gặp chị dâu trong trường hợp này, em đương nhiên là mặc âu phục thắt nơ, làm sao có thể chậm trễ? Haiz, anh họ nghĩ em là ai, trong lòng em ngứa ngáy thì bao nhiêu cũng có thể giúp anh bảo vệ chị dâu nhỏ. Anh xem công việc này của anh bận rộn như vậy, nhất thời bên cạnh chị dâu nhỏ lại xuất hiện một đống hoa đào lộn xộn, em cũng dễ hỗ trợ cho anh bóp cổ không phải sao?”
Lâm Lộ Đồng bĩu môi như bôi mật, khoe khoang lừa gạt. Ngược lại vô tình nói đến tâm tư của Lâm Giang Lê. Anh đặt ly rượu xuống.
“Nếu gặp mặt... Lần sau đi, bất quá thì ngược lại...”
“Cái gì?”
“Cô ấy là sinh viên trường của các cậu, cùng năm với cậu.”
Lâm Lộ Đồng: “...”