- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng
- Chương 6: Rời khỏi nhà
Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng
Chương 6: Rời khỏi nhà
Dì Trương đi vào mang theo bộ đồ ra ngoài, Nguyễn Niệm ngồi bên giường, cúi đầu, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Nguyễn Niệm vốn dĩ không phải là người giấu được tâm sự, nhưng giờ phút này trái tim cứng cỏi của cô chứa đựng cỗ chua xót kia như bài sơn đảo hải tràn tới suýt nữa đem cô cắn nuốt.
Vẻ mặt trầm ngâm, phong lưu lộ rõ. Đối với người ngoài, Anh là một thiên tài hiếm hoi. Tuổi trẻ có tài nhưng trầm ổn khéo léo, ở trung tâm thương mại lại càng thành thạo, hầu như không tìm được một chút sơ hở. Anh luôn cười nhưng cũng luôn làm cho người ta khó nắm bắt. Nguyễn Niệm cảm thấy anh đối với mình khác hẳn, thậm chí là may mắn. Bởi vì cô đã nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, nhìn thấy sự yếu đuối bi thương của anh, cũng đã thấy anh ngây thơ trẻ con. Anh ấy khác với cô. Nguyễn Niệm vẫn luôn cho rằng điều quan trọng chính là sự thủy chung tin tưởng nhau, nên cho dù Kế Cát Mẫn khuyên bảo như thế nào cô cũng chỉ là cười cười cho qua, không chút nào để ở trong lòng. Công việc của họ không cần phải hiểu và nói chuyện phải với người khác. Nɠɵạı ŧìиɧ? Lâm Giang Lê rất khinh thường chuyện đó.
Cô chưa bao giờ hoài nghi điều này, chỉ là cũng không biết khi nào cô dường như dần dần không còn ấm áp như vậy. Một ngọn nến nhiệt tình đốt cháy, đốt đến sau này, bóng đêm tối đen, nồng đậm biến thành hình bóng. Nguyễn Niệm nhìn quanh căn phòng trống rỗng, đúng thật là một căn phòng thật lớn.
Khí tức về anh lưu lại ở cô sớm đã tiêu tán, chỉ lưu lại một mảnh trang phục gia đình xa xỉ thanh lãnh. Cô đưa tay lấy hai sợi tóc dài nhuộm màu xuống, sau đó Nguyễn Niệm mở điện thoại chụp ảnh lại. Suy nghĩ một chút, cô gửi ảnh cho Đinh Dương.
[Nguyễn Niệm: Đinh Dương, tôi muốn hỏi cậu một câu, hôm qua Lâm Giang Lê đi Lâm Thị làm gì?]
Khi Nguyễn Niệm nhắn tin tới, Đinh Dương đang lấy nước khoáng cho Lâm Giang Lê. Điện thoại rung lên, khi nhìn thấy tin tức này, Đinh Dương cả người run rẩy: “Gϊếŧ tôi đi, cái gì là cái chết?”
Đinh Dương suy nghĩ thật lâu, run rẩy viết xóa rồi lại viết, cuối cùng trả lời cho cô một câu: “Thiếu gia đi Lâm Thị để tham gia một yến hội, bởi vì đều là đối tác làm ăn nên không thể từ chối.”
Đinh Dương suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.
[Tính huống này thật sự khó xử, tôi thấy thiếu gia rất tự trách, nếu cậu ấy biết cô sẽ xảy ra chuyện đó, cậu ấy chắc chắn sẽ không đến. Hơn nữa, du thuyền vừa đến thành phố A, cậu ấy trực tiếp lên bờ tranh thủ từng giây từng phút trở về nên cô đừng suy nghĩ nhiều.]
Không thể không nói được, Đinh Dương không hổ là cánh tay phải bên cạnh Lâm Giang Lê. Nguyễn Niệm cũng không có ý định sẽ lấy được đáp án thật từ miệng anh ta. Cô không nói gì nữa liền gửi ảnh sợi tóc dài vừa chụp lúc nãy. Nhìn thấy hình ảnh, Đinh Dương bị sặc nước: “Toang rồi! Có chuyện lớn rồi.”
Bên này, Lâm Giang Lê mặc một bộ quần áo golf màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, nghiêng người vung gậy, một đường cong màu trắng xẹt qua không trung, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Nhân viên phục vụ bưng khay rượu đặt trên bàn nhỏ bên cạnh ghế dài, tầm mắt bất giác bị dáng người tuấn tú đứng thẳng của anh hấp dẫn.
Tại sân golf đẳng cấp hoàng gia, cho dù đã gặp qua vô số phú hào quyền quý. Nhưng đa số đều là trung niên trải qua năm tháng điêu khắc sâu có thành phủ, có cái bụng to, có người tóc hoa cồng kềnh, cũng có phú nhị đại không kiêng nể gì.
Người đàn ông có thân hình cao ngất như anh, dung mạo tuấn tú, trong lúc ổn trọng mang theo chút thiếu niên, quả thật thì không nhiều cho lắm. Nhân viên phục vụ cố ý làm chậm động tác, tầm mắt nhẹ nhàng quay qua nhìn trộm.
Người đàn ông này có vẻ còn trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi. Giơ tay, nhấc chân tràn đầy sức lực, có vẻ là người có nhiều kinh nghiệm, anh ta thường xuyên cười làm cho người ta có cảm giác như gió xuân.
“Giang Lê.”
Một người đàn ông trung niên mặc áo bóng màu đen tới, một tay cầm gậy golf, khẽ nâng cằm nhìn lâm Giang Lê vung bóng: “Không tồi!”
Anh gật gật đầu, giọng tràn đầy hùng hậu mang theo chút tư thái của trưởng bối tán thưởng: “Chú hai.”
“Hôm nay trái với mọi ngày, thật là trùng hợp, quả nhiên cậu ở đây.”
Lâm Giang Lê gật gật đầu, đưa gậy cho nhân viên bên cạnh: “Hẹn người đến nói về dự án mới, thật trùng hợp chú hai sao hôm nay cũng tới?”
Lâm Khải cười vui vẻ: “Còn không phải là thằng nhóc Lộ Đồng này, không biết lại dùng quỷ linh tinh gì, nói hôm nay thời tiết thật tốt là muốn đưa tôi đi khuây khỏa.”
Nói đến đứa con trai này của anh ta, Lâm Khải vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Anh lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Lâm Giang Lê: “Lộ Đồng nếu được một phần như chú thì cháu cũng không cần quá quan tâm như vậy.”
“Chú hai lo lắng nhiều rồi, nếu có thể giống Lộ Đồng không sầu lo như vậy, ngược lại làm cho cháu thật sự ngưỡng mộ.”
“Đúng là tâm tư của những người trẻ.”
Lâm Khải lại bất đắc dĩ lắc đầu, hai người ngồi xuống ghế dài: “Chú đây già rồi, không theo được người trẻ các cậu.” Không suy nghĩ gì, Lâm Khải đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Lâm Giang Lê khẽ nhếch môi, cười: “Ông nội mấy năm nay đều chăm tập dưỡng sinh, thân thể cường cường, ngược lại tinh thần tốt hơn bao giờ hết vài phần.”
“Ha ha~”
Lâm Khải chỉ chỉ anh: “Tên nhóc nhà cậu xem sắc mặt chú hai cậu cũng giống vậy sao, đúng là nói chuyện không lọt tai mà.”
Cười xong, con ngươi Lâm Khải vừa chuyển, một lát chìm xuống: “Tinh thần không tệ, chính là đầu óc cùng tính tình này, càng lúc càng bá đạo lại cổ hủ. Cũng không biết Lâm Thị tiếp tục như vậy sẽ phân ra mấy cái nữa.”
Lâm Giang Lê khẽ cong môi: “Mặc kệ những chuyện đó, chú hai cũng có thể lấy được.”
Lâm Khải khẽ nói: “Không phải ngày đầu tiên cậu biết anh cả và chú, chú không có hứng thú gì với chuyện này.”
“Tài sản Lâm gia quá mức khổng lồ, đồ chơi tiền quyền này cũng không có mấy người không để ý tới, ngay cả mấy chú hai cùng chú ba của cậu, không ai là không tính toán.”
Lâm Khải tinh tế nói: “Anh cả của chú từ nhỏ đã tính toán, ngay cả con trai ông ấy cũng là người tính toán. Cùng tuổi với cậu, cũng không phải là người đứng ngoài cuộc.”
“Chú hai tuy rằng mấy năm nay bôn ba thương trường nhưng kỳ thật nhìn càng chuẩn hơn ai hết.”
“A, chuyện có liên quan đến Lâm gia cũng không thể che giấu được.”
Ánh mắt Lâm Khải hơi nghiêm, uống một ngụm trà: “Một năm nay, ông nội cậu đối với cậu hào phóng quá nhiều, người phía sau cũng không ngồi yên được, hãy cẩn thận để người của cậu.”
Lâm Giang Lê gật đầu, nhếch môi cười nhạt, cung kính nói một câu: “Chú hai cứ yên tâm.”
“Trong những hậu bối này, chú hai vừa ý nhất chính là cậu.”
Lâm Khải cười vui vẻ nhưng giọng điệu lại thay đổi: “Thật lạ, nghe nói cậu luôn giữ kín tiếng với cô gái nào? Cô gái con nhà ai lại có thể vừa ý cậu như vậy?”
Lâm Giang Lê bật cười: “Chỉ là một cô gái bình thường, thôi không đề cập đến chuyện này nữa.”
“Ừm, chú ý thân phận, nếu có thể thì cắt đứt đi, không giúp được cháu cũng đừng trở thành điểm yếu của cháu, chú hai nói lời này cháu nên hiểu.”
......
Lâm Thắng và Lâm Giang Lê một mực nói chuyện, Đinh Dương cầm điện thoại di động đứng ngồi không yên. Chờ hai người nói chuyện xong, anh mới đi tới: “Thiếu gia!”
Lâm Giang Lê hơi nghiêng đầu: "Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện của cậu.” Đinh Dương giơ điện thoại lên, thuận thế nhíu mày.
Lâm Giang Lê hiểu rõ liền rời sân golf, Lâm Giang Lê một cầm lấy điện thoại di động trong tay Đinh Dương. Hơi liếc mắt nhìn vài lần, bước chân dừng lại ngập ngừng. Đinh Dương quan sát hành động của anh khó mà hiểu được.
Một lúc lâu sau, Lâm Giang Lê đột nhiên cười khẽ một tiếng, ném điện thoại di động của mình cho Đinh Dương: “Cô Nguyễn kia...”
Lâm Giang Lê hơi nghiêng đầu, sau khi cởi mũ xuống thì khẽ cười nói: “Cậu nói sự thật đi.”
Đinh Dương sửng sốt: “A?”
......
Ngày nghỉ ngơi mong đợi cũng rất lâu rồi mà không như ý, lăn lộn đến cuối tuần cũng kết thúc. Ở trong căn nhà to như vậy, ngoại trừ dì Trương bận rộn trong phòng khách thì chỉ có thợ làm vườn đang cắt tỉa cành hoa bên ngoài phòng. Nguyễn Niệm đóng cửa căn phòng nhỏ, vùi trong thế giới riêng của mình.
Căn phòng này tuy có diện tích nhỏ nhưng bên trong chất đầy đồng phục của cô từ lolita, hanbok, đồ trang điểm, băng dính và con dấu đầy tường. Không có việc gì làm, Nguyễn Niệm lên tài khoản làm việc mình, xem các bình luận các bài đăng trước đó rồi trả lời từng bình luận. Làm xong những việc này, Nguyễn Niệm bật đèn lên, đơn giản là chỉ tùy ý quay một video hướng dẫn trang điểm. Xong việc Nguyễn Niệm duỗi người, mở điện thoại di động ra, màn hình hiện thông báo tin nhắn của Đinh Dương. Tốc độ trả lời lâu như vậy, có lẽ đã là cùng Lâm Giang Lê bàn bạc. Nguyễn Niệm cũng không nghĩ có thể nghe được sự thật gì từ miệng anh ta. Chỉ là vừa thấy tin nhắn này tay Nguyễn Niệm đột nhiên cứng đờ.
[Đinh Dương: “Cô Nguyễn, tôi nói cô cũng đừng tức giận nha. Thiếu gia đi Hoài thị là tham gia tiệc sinh nhật của Chu Khiết Ny, Chu gia ở Hoài thị cũng có chút địa vị, thiếu gia tiểu thư các đại gia tộc Hoài Thị đều nhận được thiệp mời, hơn nữa người Chu Đổng tự mình dặn dò thiếu gia phải tham gia.”
Thấy vậy, Nguyễn Niệm đánh vài chữ: “Vậy sợi tóc này là sao?”
Không được mấy giây, Đinh Dương ghi âm một đoạn giọng nói tới, âm thanh mang theo hơi thở hổn hển, phảng phất như đang bận rộn: “Sợi tóc mà cô chụp lại là hôm đó Chu tiểu thư tổ chức sinh nhật, mời thiếu gia khiêu vũ, thiếu gia...”
Lời sau Nguyễn Niệm không nghe tiếp liền tắt điện thoại, lòng ngực tràn vào một cỗ chua xót. Nguyễn Niệm cúi đầu, một tay ôm bụng mình. Nhớ tới khóa đồng tâm của hai người trong gió lạnh như băng khi đó, còn anh thì sao?
Với một cô gái khác, tư tình ôm eo bên người khác nhảy múa lãng mạn sao?
Anh nhất định nhếch môi cười, nói chuyện thủ thỉ bên tai cô gái kia, cô ta nhất định sẽ lộ vẻ mặt ngượng ngùng, bọn họ...
Hai mắt Nguyễn Niệm dần dần mơ hồ, chứa đầy nước mắt, cuối cùng lạch cạch rơi xuống, ướt đẫm sổ tay trên bàn. Nguyễn Niệm khóc một hồi, cô cũng không biết mình đang xảy ra chuyện gì.
Cô là một người khá lạc quan, hoạt ngôn và nhiệt tình, nhưng kể từ khi hai người chính thức ở bên nhau, cô dần trở nên cẩn thận, khá nhạy cảm và đa nghi, nghĩ ngợi cũng nhiều hơn nữa. Cô dường như quên mất khoảng thời gian mình theo đuổi anh. Một nụ cười có thể làm cho cô cảm thấy lúc nào cũng hạnh phúc nhưng tại thời điểm này, cô dường như không cảm nhận được những điều này nữa. Thậm chí, cũng không còn tự do và hạnh phúc trước đây.
Gió lạnh ngoài phòng cuốn theo rèm cửa sổ bay phấp phới, Nguyễn Niệm chống cằm, ngơ ngác suy nghĩ thật lâu thật lâu. Lúc này điện thoại di động đổ chuông, là anh nhắn tin cho cô: “Hôm nay mọi việc bị trì hoàn nên tôi về nhà sớm một chút, chờ tôi.”
Lời nói của anh thoạt nhìn có vẻ si tình như vậy, nếu như không có chuyện không giải thích kia thì cô còn có... tình cảm ngay giờ phút này, cô nhất định sẽ chạy vội xuống lầu, sau đó bảo dì Trương chuẩn bị một phần bữa khuya rồi chờ anh trở về. Nhưng bây giờ, Nguyễn Niệm đột nhiên tâm trạng đảo lộn. Cô không trả lời, tắt điện thoại di động, sau đó quay ra lấy chiếc vali ở góc ra, bắt đầu thu dọn quần áo. Đến gần chạng vạng, Nguyễn Niệm kéo vali ra ngoài cổng, gọi taxi chạy thẳng về nhà.
Nguyễn gia tuy rằng hoàn toàn không thể sánh với Lâm gia, nhưng cũng coi như thoải mái nhất. Nguyễn Niệm không thông báo cho bọn họ, trực tiếp vào nhà, lúc đẩy cửa ra Nguyễn Tân Vinh và Nguyễn Gia Hòa đang ăn cơm. Thấy cô trở về, chị Li là người đầu tiên gọi cô ấy: “A, Niệm Niệm trở về rồi!”
Nguyễn Gia Hòa đứng dậy đi kéo hành lý cho cô: “Chị, sao chị về cũng không nói một tiếng, giống như giáo viên chủ nhiệm lớp tụi em vậy, nói kiểm tra liền kiểm tra, thật dọa chết người đi được.”
“Nguyễn Gia Hòa, bao lâu rồi chị không giáo huấn em, bây giờ muốn giáo huấn chị luôn sao?” Nguyễn Niệm bĩu môi, đôi mắt to tròn trừng lên, bộ dạng hung dữ.
“Chị à, chị vẫn là đừng cố hung dữ nữa, một chút cũng không có khí thế.”
Nguyễn Gia Hòa tiếp tục trêu cô: “Chị xem em cao hơn chị như này nên em không sợ chị đâu.”
“Nguyễn Gia Hòa, em cứ ngông cuồng như vậy đi!”
“Chị, chị như vậy... chị có biết nếu người khác nhìn thấy sẽ nghĩ chị trông như thế nào không? Giống như một con hổ cái vậy, không thể kết hôn được đâu!”
Nguyễn Niệm xù lông, đuổi theo đánh em trai. Nguyễn Tân Vinh nhìn hai đứa con mình đánh nhau ầm ĩ, chỉ biết lắc đầu: “Dì Lý, lấy bát đũa cho Niệm Niệm.”
Dì Lý đứng bên cạnh cười nhìn hai chị em đùa giỡn, nghe vậy đáp một tiếng cười ha hả đi vào phòng bếp.
“Được rồi, hai cô cậu.”
Nguyễn Tân Vinh ngăn cản hai người: “Niệm Niệm, ăn cơm trước đã.”
Ngồi trên bàn ăn, Nguyễn Tân Vinh hỏi: “Hôm nay sao biết đường về nhà thế, bố còn tưởng con ở trường mãi không về đâu.”
“Khụ khụ.”
“Sặc à?”
“Trông vui vẻ như vậy, vừa nhìn đã biết là có bạn trai rồi!”
“Nguyễn Gia Hòa!”
“Ngậm miệng vào, lo mà ăn cơm đi.”
Không đợi Nguyễn Niệm mở miệng, Nguyễn Tân Vinh quát lớn anh một trận. Tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Niệm mang theo một chút ý cười dịu dàng: “Niệm Niệm, thật sự có bạn trai sao? Kể cho bố nghe?”
"Ây da, bố~” Nguyễn Niệm Vy liếc bố một cái.
“Này, cô gái lớn rồi.” Nguyễn Tân Vinh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nếu cảm thấy thích hợp thì cho bố xem mặt, bố sẽ giúp con khảo sát.”
“Biết chưa nè, bố nhất định sẽ cho con đáp án thật tốt!” Nguyễn Tân Vinh sờ sờ tóc con gái cưng này bảo cô nhanh chóng ăn cơm.
Mấy người nhà họ ăn uống vui vẻ. Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, tiếng trò chuyện đột ngột dừng lại. Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn về góc cầu thang lộ ra bóng dáng của một người phụ nữ mặc sườn xám, hoa văn màu xanh trắng, tóc búi thấp, dáng vẻ người phụ nữ đi lại mang theo chút nhu nhược. Khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, tinh khiết mang du͙© vọиɠ nhưng cũng mang theo vẻ yếu đuối. Chỉ là khuôn mặt kia lúc này lại lạnh lùng như sắt, không có biểu cảm nào khác. Bởi vì sự xuất hiện của cô làm cho bầu không khí trong phòng khách trở nên yên ắng. Nguyễn Gia Hòa cũng thu hồi nụ cười.
“Tiểu Đồng, Niệm Niệm về rồi.” Nguyễn Tân Vinh lên tiếng giảy vây tình huống này.
Nguyễn Niệm liếʍ môi dưới, gọi một tiếng: “Mẹ!”
Tầm mắt Tô Đồng lạnh nhạt nhìn cô một cái không kịp một giây liền lướt qua chỗ dì Phương: “ Dì Phương cháo của tôi đâu?”
“Dạ, đây bà chủ. Cháo còn nóng, bà muốn ngồi đây ăn không? Bà xem hôm nay tiểu thư cũng trở về, không khí cũng náo nhiệt biết bao...”
“Đem lên phòng cho tôi.” Lời nói của dì Phương bị Tô Đồng cắt ngang.
Bầu không khí có một chút lúng túng. Nguyễn Gia Hòa ném đũa lên bàn lạch cạch một tiếng. Nguyễn Tân Vinh nâng đũa lên gõ nhẹ tay cậu, ngẩng đầu dịu dàng khuyên nhủ: “Tiểu Đồng, Niệm niệm hôm nay cũng trở về, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Tô Đồng không để tâm, cầm bát cháo từ tay dì Phương, xoay người đi ngay lập tức, nhịp độ bước chân giống như lúc mới đi xuống, chậm rãi lên lầu. Bởi vì Tô Đồng, bầu không khí mà mấy người tạo ra lúc trước đã tiêu tan. Nguyễn Tân Vinh cười ha hả, gắp thức ăn cho con trai và con gái. Sau bữa tối, mang hành lý lên lầu. Phòng Của Nguyễn Niệm và Nguyễn Gia Hòa cạnh nhau, phòng hai người cũng to bằng nhau, mỗi người một cửa sổ.
“Chị, vali của chị sao toàn là quần áo, trang sức, mỹ phẩm, về nhà cũng không biết đường mang cho em chút đồ ăn.”
Anh tùy ý lật hành lý của Nguyễn Niệm, Nguyễn Gia Hòa lẩm bẩm xoay người đi về phòng mình lấy cho cô mấy túi khoai tây chiên: “Làm chị cũng không biết thương em trai này.”
Nguyễn Niệm cắn khoai tây chiên cười: “Nhanh, để chị kiểm tra bài tập của em, chăm sóc em thật tốt.”
“Vẫn là... Thôi nào. Trình độ của em...”
“Kiến thức lớp 12 chị vẫn còn nhớ.”
Nguyễn Gia Hòa liếc xéo cô, trên cầm một quyển sách toán: “Tháng sau em có cuộc thi toán, bài toán này phải nhờ chị giảng cho em rồi.”
Nguyễn Niệm đại thủ một chiêu, nhìn ba giây… Đóng cặp lại.
“Xuy, thật là mất mặt.” Nguyễn Gia Hòa cười, khuỷu tay chạm vào cô: “Hay chụp bài này gửi cho anh rể, để anh rể dạy em?”
“Anh rể cậu?”
“Anh rể em là học bá đấy, ai nói với em là vô dụng, nhanh, vỗ vỗ...”
Nguyễn Niệm ném sách vở lên giường nhìn lướt qua đồng hồ trên tường. Điện thoại di động vẫn không có tin nhắn mới. Cô xoay người, đuổi Nguyễn Gia Hòa ra khỏi phòng
“Chị, tình huống gì đây?”
“Giờ thiêng đã đến, chị thắp nén hương cho cậu!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng
- Chương 6: Rời khỏi nhà