Chương 5: Mái tóc dài màu đỏ thẫm…

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn Niệm dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra, trước mắt bức tường màu trắng phản xạ đèn sợi đốt trong phòng bệnh, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng. Trong phòng bệnh trống rỗng không có người, cô chống người lên, lòng bàn tay đau nhói. Lúc này cô mới phát hiện trên mu bàn tay cắm kim, ngước lên phía đầu giường thì thấy treo một cái túi. Bụng dưới cũng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là vẫn còn cảm giác mệt mỏi vô lực.

“Cô Nguyễn, tỉnh rồi sao?”

Đinh Dương từ bên ngoài giường bệnh đi vào, trong tay cầm một cái hộp: “Cô đói chưa? Cô muốn ăn chút cháo không?”

Nguyễn Niệm không lên tiếng, Đinh Dương trốn tránh ánh mắt của cô. Sợ cô lại hỏi thêm một số câu hỏi khiến anh ta khó xử. Nhưng ngoài dự đoán của anh, Nguyễn Niệm cũng không hỏi: “Khi nào tôi có thể đi?”

“Ý của thiếu gia là muốn cô ở lại tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa.”

Nguyễn Niệm tay run rẩy, nụ cười nhạt lạnh: “Không cần, lát nữa tôi sẽ đi liền.”

Đinh Dương nghe vậy cảm thấy Nguyễn Niệm bình thường luôn dịu dàng, nhu thuận nhưng sau khi đưa ra quyết định thì rất bướng. Anh biết khuyên không lại cô, trước tình hình hiện tại chỉ sợ lại nghẹn tức đáy lòng. Đinh Dương không nói nhiều nữa, chờ Nguyễn Niệm chuẩn bị xong rồi đưa cô trở về Ngự Cảnh Gia Uyển: “Hôm nay tôi không về đó, anh trực tiếp đưa tôi về ký túc xá đi.”

“Không thể được.” Đinh Dương tỏ vẻ hoảng hốt: “Cô Nguyễn, bây giờ cô đang bệnh, nếu ở trường học thì không có người chăm sóc, thiếu gia chắc chắn sẽ không cho phép.”

“Tôi không cần anh ta quản.”

Đinh Dương vẻ mặt đau khổ: “Thiếu gia biết tôi làm vậy sẽ đánh chết tôi mất, cô Nguyễn, cô hãy giúp kẻ đáng thương này đi, bằng không lần tới người thiếu pha phái tới không phải là tôi mà là vệ sĩ... Phi tiêu.” Nguyễn Niệm trừng mắt nhìn anh: “Đinh Dương, anh...”

“Thôi được rồi, anh thắng.”

......

Ngự Cảnh Gia Uyển. Biết Nguyễn Niệm bị bệnh, dì Trương đã sớm hầm canh táo đường đỏ. Đinh Dương vào cửa, đưa túi thuốc trong tay cho dì Trương. Sau khi uống nước đường nâu xong Nguyễn Niệm đi vào phòng ngủ. Không có gì để làm, cô lấy một cuốn sách trên giường đọc, không bao lâu sau đó thì ngủ thϊếp đi. Không biết ngủ mất bao lâu thì một bàn tay ấm áp vuốt ve trán cô. Nguyễn Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cùng người đàn ông bốn mắt nhìn nhau. Anh giống như vừa mới trở về, trên người vẫn còn mang theo chút khí lạnh bên ngoài. Cả người một thân âu phục đen, cổ áo sơ mi trắng hơi lộn xộn, trên người còn tản ra mùi rượu hơi nồng. Anh nửa phụ thân dưới, ánh mắt đen nhánh nghiêm túc, thiếu đi sự kén chọn và tản mạn trước kia: "Cô... Cô đã khỏe lại chưa?" Lâm Giang Lê không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ôi, anh đang làm cái gì thế?” Môi anh lạnh lẽo mát mẻ, khi đến gần, chất liệu áo tây trang lộ ra một mảnh lạnh lẽo của bóng đêm. Không biết vì sao, lần này anh hôn vô cùng nồng đậm, dây dưa với cô mãi không buông. Nguyễn Niệm bị hôn liên tiếp nên có chút không thở nổi, bàn tay nhỏ bé liên tục đánh vào ngực anh. Lâm Giang Lê buông cô ra, trong lúc thở dốc, bàn tay to dịu dàng của anh tiến vào chăn, ấn vào bụng cô nhẹ nhàng xoa: “Còn đau không?”

Nguyễn Niệm lắc đầu: “Không đau nữa.”

Lâm Giang Lê nhếch môi cười một tiếng, nụ cười rất nhạt nhưng lại khiến Nguyễn Niệm phát sốt: “Đã đến kỳ mà còn cố đi leo núi. Nguyễn Niệm, tôi dặn dò cô như thế nào?”

“Tôi...”

“Đừng nói là cô leo tới đỉnh núi mới phát hiện.” Nguyễn Niệm cắn môi vừa định nói gì đó đã bị Lâm Giang Lê cắt ngang: “Từ lúc nào cô nhận ra bắt đầu đau, khoảng cách gần nửa tiếng, nửa giờ này, cũng đủ để cô đi xuống chân núi chứ?”

“Hay là cô cùng người tên Tằng Đống kia tán gẫu rất vui vẻ?”

“Lâm Giang Lê !!!.”

Nguyễn Niệm nhất thời trợn to mắt, nếu trên người cô có bộ lông mềm mại thì giờ phút này nhất định là xù lông lên: “Tại sao anh lại ghét cậu ấy như vậy! Tôi không muốn gặp anh, anh mau đi!”

Anh luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy nhưng bây giờ lại phảng phất như mình bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay. Cho dù cô nhắc tới Tăng Đống, nhưng Nguyễn Niệm biết anh cũng không ghen. Lâm Giang Lê cũng đủ thanh cao nên Tăng Đống kia ở trong mắt anh căn bản không là cái thá gì. Nhưng anh là đang cố tình dạy dỗ cô. Nguyễn Niệm chui vào chăn, không muốn để ý tới anh nữa: “Tôi ngủ.”

Lâm Giang Lê cười lạnh một tiếng, khẽ nói nhẹ nhàng: “Uống thuốc rồi hẳn ngủ.”

Lòng bàn tay anh không biết từ lúc nào lại có thêm một chén thuốc đông y bốc mùi khổ khí, mùi vị kia chui vào lỗ mũi làm cô kháng cự muốn chết: “Tôi không uống. Đánh chết tôi cũng sẽ không uống.”

“Được~” Lâm Giang Lê dứt khoát ngồi bên giường: “Cô không uống thì để tôi bón cho cô.”

“Lâm Giang Lê, sao anh lại đáng ghét đến như vậy!”

“Chán ghét tôi, cô cũng phải uống!”

Nguyễn Niệm tức giận đến xù lông, cuối cùng ngồi dậy uống một hơi liên tục vài ngụm, giữa chừng thiếu chút nữa thì nôn mửa. Chờ cô uống xong một nửa, Lâm Giang Lê rốt cuộc cảm thấy hài lòng rồi lấy bát đi. Miệng cười, tay nhét một cây kẹo mυ"ŧ vào miệng cô rồi xoa xoa đầu cô nói: “Ngoan!

......

Cả đêm nay, Nguyễn Niệm bị anh ôm rất chặt, anh cúi đầu vùi vào cổ cô, giọng điệu khàn khàn, thở dài: “Tiểu nha đầu ngốc nhà cô sao lại yếu ớt như vậy?”

“Cô ghét bỏ vì tôi phiền toái sao?”

“Chẳng lẽ không phiền toái sao?”

Nguyễn Niệm xoay người đối mặt với anh, bất mãn nói: “Lần đầu tiên

gặp mặt anh không phải luôn cảm thấy là tôi phiền toái sao?”

“Phốc xuy~” Lâm Giang Lê cười ra tiếng: “Ừm, rất phiền toái, một cô bé hỏi tôi mua băng vệ sinh.”

Và cuộc gặp gỡ đầu tiên của mình trên thực tế không phải là tốt. Thậm chí có thể nói là lúc Nguyễn Niệm từ nhỏ đến lớn. Hai năm trước, cô ấy vừa học cấp ba. Bởi vì Tô Đồng không muốn cùng Nguyễn Tân Vinh tham gia yến hội, Nguyễn Niệm nhất thời mặc một chiếc váy trắng nhỏ cùng ba đi tham dự yến hội. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Niệm tham gia một bữa tiệc thương mại xa hoa như vậy.

Cô còn nhớ rõ buổi tiệc ở phòng khách lớn vô cùng, dưới ánh đèn pha lê chiếu rọi sàn đá cẩm thạch đắt tiền, lui tới khắp nơi đều là thương nhân mặc âu phục giày da bên cạnh thì là bạn gái bọn họ cũng đi cùng. Nguyễn Niệm khoác tay Nguyễn Tân Vinh vào sân, tò mò đưa mắt nhìn trái, phải rồi nhìn xung quanh. Vừa vào sân khấu không bao lâu Nguyễn Tân Vinh đã bắt đầu bận rộn xã giao, cô không có việc gì làm đành một mình đi dạo trong phòng tiệc. Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô thật đúng là chưa từng đến tham gia yến hội nào. Bốn phía đều là nam thanh nữ tú ăn mặc hoa lệ, trang sức lấp lánh. Trong tay cầm ly thủy tinh đi dạo xung quanh bắt chuyện, lúc cô đến gần không cẩn thận nghe được vài câu khiến cô luôn cảm giác những người này nói chuyện giống như diễn xuất trong phim truyền hình. Vẻ khách sáo lại giống như so sánh mọi thứ, lời nói mang cười nhưng lại giống như mang kim. Nguyễn Niệm đối với những thứ này cũng không dám hứng thú, trên bàn ăn bày đủ loại rượu nhiều màu sắc mà cô không thể uống. Cuối cùng nhìn lướt qua và tùy tiện lấy một miếng bánh dâu tây. Nguyễn Niệm ở phòng yến hội chờ thật lâu vẫn không thấy bố đi ra. Sau đó ngồi đợi thì ai ngờ bụng bắt đầu đau đớn.

Trong lòng cô giật mình, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Áp lực học tập lớp 12 đã rất lớn rồi, chuyện đến kỳ của cô lại cực kỳ không ổn định nữa, cơn đau dồn dập mãnh liệt, đau đến ngất xỉu. Ngay lúc đó làn khói phát ra từ trên đầu ngón tay của một người đàn ông gần như thiêu rụi, anh cầm tàn thuốc run rẩy vội dập tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn trên nóc thùng rác. Ngay khi anh xoay người rời đi, Nguyễn Niệm lấy hết dũng khí, bước qua vài bước. Vỗ vai anh ta. Người đàn ông sửng sốt xoay người lại nhìn. Đối mặt với mặt anh, l*иg ngực Nguyễn Niệm đột nhiên nhảy dựng lên, tim đập nhanh loạn nhịp. Ánh đèn sáng tối chiếu nghiêng người anh ẩn hiện nửa khuôn mặt khẽ xoay chuyển rồi dần dần làm nổi rõ độ cong của sườn mặt cùng vẻ anh tuấn đến cực điểm. Đồng tử đen bóng, mí mắt khẽ giương đuôi nếp gấp, đôi môi khẽ nhếch lên tạo ra một độ cong hoàn mỹ. Anh khẽ nhíu mày, sau khi sửng sốt không thể nhìn thấy được. Con ngươi trong nháy mắt lóe ánh sáng, chậm rãi đánh giá một cách khôn khéo lại mang theo chút khoảng cách: “Cái đó…”

Không kịp trầm mê sắc đẹp, cổ họng cô hơi nuốt vào, nói: “Anh có thể mượn giúp tôi một thứ gì đó hay không?”

“Ừ?”

Nguyễn Niệm cúi đầu phun ra mấy chữ. Bầu không khí đứng lại vài giây trông thật quỷ dị đáng sợ. Cô biết mình mượn thứ này với anh có chút kỳ quái, nhưng trên mặt anh lộ vẻ biểu tình, hình như thật sự có chút hoang đường. Thật hoang đường: “Cái đó... Tôi không phải là là có ý gì khác với anh, tôi chỉ muốn hỏi anh có bạn bè nữ nào ở đây không?”

“Hoặc là anh có thể ra ngoài mua cho tôi một cái này không?”

“Hoặc tìm một nhân viên...” Giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn: “Có được không?”

“Cầu xin anh giúp một việc được không?”

......

Leo núi một ngày lại ngay lúc đến kỳ, Nguyễn Niệm ngủ một giấc thật sâu. Trong giấc mộng hỗn loạn phảng phất như thế giới dưới đáy biển vô tận, hết lần này đến lần khác đều bị người khác kéo cô xuống. Trên người cô ướt đẫm mồ hồi, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa. Nguyễn Niệm duỗi thẳng thắt lưng, vị trí bên cạnh trống rỗng không có người. Trong nháy mắt bất giác vài giây cô thở dài: “Chuyện này sớm cũng đã quen rồi.”

Một năm nay anh bắt đầu chính thức tiếp xúc với sản nghiệp của Lâm gia, mỗi ngày đều thức dậy rất sớm đến công ty, buổi tối cũng bận rộn xã giao. Nguyễn Niệm tự xưng là rất hiểu chuyện, cũng chưa từng nháo giận. Cô xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, ngủ một lúc lâu, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh, ánh sáng lúc này cũng mạnh chiếu thẳng vào mắt khiến cô phải nheo mắt lại. Cô đi đến đầu giường để lấy điện thoại di động. Lâm Giang Lê nhắn tin cho cô như thường lệ: “Tôi đã xin phép trường cho cô nghỉ phép, nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”

Nguyễn Niệm bĩu môi, ra khỏi phòng vừa lúc nhìn thấy dì Trương lên lầu: “Cô Nguyễn tỉnh rồi sao? Sức khỏe tốt hơn nhiều không?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

“Tôi có hầm canh gà cho cô, cô qua đây uống một chút, phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn chút.”

Dì Trương lại nói gì đó, sau đó hỏi Nguyễn Niệm có nhớ chuyện Lâm Giang Lê thay giúp quần áo. Cô bước vào phòng, lập tức tháo quần áo của mình ra khỏi móc treo quần áo. Bộ âu phục của Lâm Giang Lê đều được thiết kế riêng hoàn toàn thủ công, đều có người đến tận nhà lấy đem đi giặt sấy. Nhưng bộ âu phục này cô không thấy anh mặc, trên cổ áo lộ ra một cành cây thông, Nguyễn Niệm tinh tế mở ra nhìn một chút. Sau đó, đột nhiên tầm nhìn của cô dừng lại. Đầu ngón tay khẽ động ở sau vai áo anh... Kéo ra hai sợi tóc dài màu nâu đỏ.