- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng
- Chương 4: Còn người khác thì sao?
Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng
Chương 4: Còn người khác thì sao?
Toàn bộ tàu du lịch đều thắp sáng đèn, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn uống để lấp đầy món tráng miệng và rượu vang vừa hết trên bàn. Nghệ sĩ violin kéo ra giai điệu da diết dễ nghe, trong sảnh chính của buổi yến tiệc đông đúc người, nam thanh nữ tú gia thế ưu việt diện những bộ quần áo hoa lệ, âu phục đuôi én, váy hoa trang sức lấp lánh. Chính giữa sảnh tiệc chính, mấy đôi nam nữ cùng nhảy múa giao hữu trên nền nhạc. Lâm Giang Lê dựa vào boong tàu, một tay cầm điện thoại nói chuyện. Hạ Kỳ và mấy thiếu gia kia tụ thành một góc, mấy người gương mắt nhìn ra ngoài, trên lan can là bóng dáng của người đàn ông đang nghe điện thoại thật lâu: “Không nghĩ tới, cô gái nhỏ của Lâm Giang Lê kia cũng bám người quá mức.”
“Haiz, con gái mà làm sao có ai đó mà không dính cho được."
“Lâm Giang Lê không phải nói cô gái nhỏ kia của anh ta rất hiểu chuyện hay sao? Ngược lại gọi tới liên tiếp bảy tám cuộc điện thoại.”
“Còn trẻ mà chỉ cần dỗ dành một chút là được thôi. Bất quá thì nói Lâm Giang Lê so với Hi Kỳ sẽ tốt hơn nhiều. Hy Vọng Kỳ có thể không bức bách trốn tránh tuyệt đối.”
“Khương Thường không gọi điện thoại sao? Dựa theo tính tình đại tiểu thư Khương thì không nên như vậy?”
Hạ Kỳ lắc đầu: “Mấy người các cậu có xem vòng bạn bè không?”
“Vòng tròn bạn bè nào?” Mấy người đều khó hiểu.
“Một giờ trước, Khương đại tiểu thư đã gây chiến với Chu Khiết Ny rồi.” Hạ Kỳ cười đến tùy ý: “Chu Khiết Ny này thật xảo quyệt, vì không muốn bị người ta cướp mất danh tiếng nên đã không đưa thiệp mời cho Khương Thường.”
“Em gái Khương Thường cũng là ngông cuồng, mỗi một câu đều xem thường Khương gia, trực tiếp gửi lên nhóm bạn bè, lần này sợ là cha Chu Khiết Ny còn phải thay cô tới cửa bồi tội cho Khương gia.”
“Bưu hãn.”
Mấy người bọn họ liếc nhau một cái, tầm mắt hướng ra boong tàu bên ngoài, hâm mộ nói: “Vẫn là kiểu người như cô bé nhỏ của Lâm Giang Lê vẫn tốt hơn, vừa ngoan ngoãn lại dễ đuổi đi.”
Mấy người còn đang nói đùa, tiếng từ bên ngoài boong tàu vọng vào, Lâm Giang Lê rốt cục cúp điện thoại từ lúc nào. Đợi anh ta đi tới, mấy thiếu gia lại theo thói quen trêu chọc: “Chậc chậc chậc, Giang Lê tôi thấy điện thoại này cũng trâu lắm đó.”
“Chu đại tiểu thư đang ở đại sảnh tìm cậu, còn không nhanh đi...”
“Bây giờ cô ấy ở đâu?” Sự trêu chọc của người đàn ông bị Lâm Giang Lê cắt ngang.
Mấy người lúc này mới phát hiện thái độ Lâm Giang Lê có gì đó không đúng lắm, vội rút lại sự tùy ý và bất kham vừa rồi, ôn nhuận mỉm cười cho qua chuyện. Ánh mắt dần tối lại, vẻ mặt nghiêm túc, đôi môi mỏng mím chặt lại, cả người phát ra cảm giác khiến người nhìn cũng phải căng thẳng và còn tựa hồ mang theo chút vội vàng. Hạ Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: “Du thuyền vào lúc tám giờ sẽ đến thành phố A, sau đó trở về Lăng Thần, tiếp đến là Lâm Thị.”
Lâm Giang Lê giơ tay trái lên, kim đồng hồ chỉ thẳng vào năm giờ: “Lâm Giang Lê~”
Một giọng nữ truyền đến, Chu Khiết Ny kéo chiếc váy dài màu champagne thật dài, vừa vui vừa xấu hổ chạy về phía anh: “Nãy giờ anh đi đâu vậy, tôi tìm mãi không thấy.”
Lâm Giang Lê Mặc Đồng đen sạm, môi nhàn nhạt nhếch lên, giọng nói mang theo chút tản mạn: “Chu tiểu thư tìm tôi làm gì?”
Chu Khiết Ny hai mắt thâm tình, chậm rãi đến gần, kéo ống tay áo của anh: “Hôm nay là sinh nhật tôi, anh cùng tôi nhảy một điệu được không?”
......
Cúp điện thoại của Lâm Giang Lê, Kế Cát Mẫn ngồi xổm trước người Nguyễn Niệm ngăn cản gió núi giúp cô. Tằng Đống đi tới đi lui, gấp gáp không yên: “Kế Cát Mẫn, mà thôi, để tôi cõng cô ấy đi xuống núi.”
Kế Cát Mẫn quay đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Cậu cõng cậu ấy xuống núi? Núi Tiên Nham cao và dốc như vậy, không nói đến mức độ nguy hiểm thì cho dù cậu đi không ngừng nghỉ liệu phải mất bao nhiêu thời gian để đến được chân núi đây?”
“Cho dù cậu có thể làm được, vậy Niệm Niệm liệu có thể chịu được giày vò sao?”
“Vậy cậu cứ tin người đàn ông kia như vậy sao?”
Tăng Đống gãi tóc, cười lạnh một tiếng: “Cho dù tin một người mà cách đó ngàn dặm thì cậu cũng không tin người như tôi ở bên cạnh cô ấy sao?”
“Tớ không tin.”
Cô thở dài: “Nhưng nha đầu ngốc này lại một mực tin.”
Kế Cát Mẫn cúi đầu im lặng, sắc mặt Nguyễn Niệm tái nhợt nhiều hơn, mồ hôi ở thái dương không ngừng chảy xuống, lông mày thống khổ nhíu lại chụm cùng một chỗ. Nghe nói như vậy, Tằng Đống buông tay, ngồi xuống hung hăng nắm chặt mình, anh bước nhanh đến bên cạnh hàng rào thép kia cúi người ngồi xổm xuống, tầm mắt đảo liên tục tìm kiếm trên từng hàng khóa sắt. Đột nhiên tầm mắt dừng lại, anh có chút không thể tin, vươn tay ra. Dải ruy băng màu đỏ theo gió núi tung bay, một cái khóa sắt mới tinh trong góc chiếu thẳng vào mắt. Anh gắt gao nhìn chằm chằm cái khóa kia rồi chậm rãi thăm dò để ra tay. Khóa được khắc hai tên: Nguyễn Niệm và Lâm Giang Lê.
“Lâm Giang Lê?” Tăng Đống bị sốc và không thể tin được.
“Quả nhiên là anh ta?”
......
Chờ hơn mười phút sau, phía bậc thang có vài người đi lên: “Bạn học Nguyễn đâu rồi nhỉ?”
Kế Cát Mẫn vui vẻ, đứng dậy vẫy tay với bọn họ. Mấy người cong chân lên chạy, thở hồng hộc nói: “Thật ngại quá, hôm nay cáp treo không hoạt động, trên đường đi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Bây giờ chúng ta mau dẫn cậu ấy xuống.”
Cách đỉnh núi 100m là điểm đón khách trên cáp treo, không biết từ khi nào mà thông báo hôm nay cáp treo đóng cửa thì đã bắt đầu hoạt động. Ba người ngồi trên cáp treo từ núi Tiên Nham cao ngàn mét trượt xuống, mất khoảng chừng 10 phút, rất nhanh đã đến chân núi. Dưới chân núi, những bạn học từ bỏ leo núi đã tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, cúi đầu vừa chơi điện thoại vừa chờ đợi. Xe buýt còn chưa tới, núi Tiên Nham cách thành phố quá xa, thật quá mức hẻo lánh, vùng phụ cận thì căn bản không bắt được xe. Tăng Đống gọi điện thoại cho tài xế xe buýt, biết được anh đang đưa sinh viên của một học viện khác trở lại trường, chạy tới gần đó phải mất một tiếng đồng hồ.”
Anh cúi đầu nguyền rủa: “Tôi gọi xe cứu thương.”
Ngay khi anh vừa mới chạy ra, mấy chiếc xe màu đen vội vàng chạy về phía cáp treo. Trông có vẻ sang trọng khiến sinh viên bên đường hướng mắt nhìn. Đi đầu là một chiếc Bentley màu đen, tốc độ chạy đến đích nhanh, sau đó mạnh mẽ phanh. Cánh cửa cũng được mở một lực mạnh, bước xuống là một người đàn ông mặc vest. Anh vội vàng chạy về phía Nguyễn Niệm. Cửa xe phía sau dần mở ra, đoàn người đều đi xuống cũng vội vàng chạy tới: “Cô Nguyễn?” Đinh Dương ngồi xổm xuống, nhìn bộ dạng ngất xỉu cùng sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Niệm. Khi chạm vào tay cô, anh co rúm lại: “Cô ấy thế nào rồi, tay sao lại lạnh như băng như vậy?”
“Gió thổi trên đỉnh núi rất liên tục.” Vành mắt Kế Cát Mẫn vẫn còn đỏ, lần này cô thật sự sợ hãi.
“Lập tức đến bệnh viện.”
Đinh Dương ôm Nguyễn Niệm lên, người phía sau vây quanh đứng bên cạnh cũng đuổi theo. Cửa xe Bentley đóng lại, Đinh Dương mặt kiên định, gật đầu với Kế Cát Mẫn: “Cô Nguyễn sẽ không có chuyện gì đâu, cô yên tâm.”
Nói xong liền lên xe, cửa xe đóng lại, đoàn xe sang trọng chạy nhanh xa dần. Kế Cát Mẫn nhìn đoàn xe đi xa, bộ dạng lo lắng cùng vẻ lo âu trên mặt lúc này mới tiêu tán một chút. Tăng Đống cũng đứng nhìn chăm chú vào hướng đoàn xe đi xa, anh nghiêng hỏi: “Người vừa rồi là ai?”
Kế Cát Mẫn nói: “Trợ lý của Lâm Giang Lê.”
Tăng Đống mặt không chút thay đổi, khẽ cười một tiếng: “Thì ra bạn trai cô ấy thật sự là Lâm Giang Lê?”
“Một người phong lưu bất kham như vậy, làm sao đáng tin cậy đây, chẳng lẽ bởi vì có tiền sao?”
“Tằng Đống!” Kế Cát Mẫn ầm ĩ một tiếng: “Cậu là có ý gì?”
“Cậu là muốn nói Niệm Niệm sao? Cô ấy không phải là loại người như vậy.”
“Tôi biết cô ấy không phải vậy.” Tăng Đống lắc đầu: “Nhưng Lâm Giang Lê là ai lẽ nào cậu không không biết, anh ấy và Nguyễn Niệm căn bản không phải là người cùng một thế giới.”
“Lâm gia hoàn cảnh phức tạp như vậy, Lâm Giang Lê lại ứng phó thành thạo, chứng tỏ thủ đoạn của anh ta linh liêu âm ngoan, ngoài ra các cô gái trẻ dây dưa với anh ta cũng đếm không xuể, cậu nói một người như vậy để Nguyễn Niệm đi theo anh ta thì làm sao có thể hạnh phúc, tôi chỉ sợ là cô ấy bị Lâm Giang Lê đùa bỡn!”
“Cậu...” Kế Cát Mẫn một câu mắc kẹt trong cổ họng.
Kỳ thật cô vẫn cảm thấy Tằng Đống thích hợp với Nguyễn Niệm hơn Lâm Giang Lê kia, cô không có thiện cảm với Lâm Giang Lê, bình thường cũng sẽ cố ý nói một ít lời tốt về Tằng Đống. Nhưng hôm nay nghe Tằng Đống nói như vậy, trong lòng ngược lại cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái, không phải rất thoải mái. Cô không nói chuyện với Tằng Đống nữa vội xoay người đi về phía nơi mọi người đang tập hợp.
......
Xe chạy êm ái trên đường, Nguyễn Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại. Tuy nói ngất xỉu, nhưng tiếng động xung quanh cô vẫn nghe được. Nguyễn Niệm dùng sức lấy tay chống ghế ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt vô lực, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dán lên trán lộn xộn, dáng vẻ lại yếu đuối.
“Cô Nguyễn, tỉnh rồi à?”
Đinh Dương lái xe, nghe thấy tiếng động, nhìn cô từ gương chiếu hậu.
“Cô nằm thêm một lát nữa đi, sắp tới bệnh viện rồi.”
Trong xe, chỉ có giọng nói quanh quẩn của Đinh Dương, không gian trống rỗng chỉ có hai người bọn họ. Nguyễn Niệm nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng vô thần, cô nhìn vành đai xanh di chuyển ra sau xe, thản nhiên lên tiếng: “Còn anh ta thì sao?”
Đinh Dương đột nhiên dừng lại. Trong xe bao trùm cả vùng yên tĩnh, bụng Nguyễn Niệm lại rất đau, mà giờ phút này, trái tim cô bỗng nhiên co thắt lại, trong lòng dâng trào cảm xúc chua xót. Cô hỏi lại: “Còn anh ta thì sao?”
Đinh Dương nhẹ nhàng ho một tiếng, rối rắm thật lâu, bất đắc dĩ nói cho cô biết: “Thiếu gia đang ở Lâm Thị.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng
- Chương 4: Còn người khác thì sao?