Nửa năm, nhà ta thật yên bình vì không có tiếng chuông điện thoại vang lên mỗi ngày nữa. Thỉnh thoảng mẹ ta lại hỏi:
“Tú không gọi điện cho con à.”
Ta cứng đầu:
“Không gọi đỡ nhức đầu.”
Mẹ ta cười. Ta nghĩ mẹ ta có thiện cảm với hắn vì có một thời gian mẹ ta giúp hắn đánh thức ta dậy. Dậy để làm gì sao? 4h sáng đó mọi người. Dậy để đi lễ nhà thờ. Đám bạn của ta biết là mỗi lần đánh thức ta dậy sớm là một chuyện rất cực khổ. Ta không thích dậy sớm. Dù rằng 1 tuần ta vẫn đi lễ 3-4 lần. Đều nhờ đám bạn lôi dậy. Vậy mà hắn dám cả gan làm phiên ta ngủ. 7 ngày trong 1 tuần, mở mắt ra là ta thấy hắn.
“Đáng ghét.”
Ta ghét hắn. Cực kỳ ghét.
Ta phải đưa tay đầu hàng hắn. Nói vòng vo với hắn khuyên hắn đừng đến nhà ta phá giấc ngủ ngon của ta nữa. Hắn vẫn không chịu hiểu.
“Từ ngày mai, Ta cấm ngươi đến nhà ta gọi ta đi lễ nữa. Không ta sẽ không nhìn mặt ngươi nữa.”
Lần này, có lẽ hắn đã thật sự hiểu.
Thế mới xong, ta lại có những giấc ngủ ngon.
Không hắn vẫn không hiểu, hắn chỉ đổi chiến thuật gặp mặt ta mà thôi.
Hình như ta đi hơi xa rồi thì phải!
Noel tới, ta hy vọng hắn sẽ về.
Ta chờ.
Chờ hết cả đêm Noel nhưng hắn vẫn không thấy xuất hiện.
Hắn thấy hứa. Hắn hứa sẽ về mà. Đúng là lời nói con trai không thể tin được!
“Sao ngươi không về?”
“Tại sao ta lại buồn như vậy?”
Ta tự nói với lòng:
“Nếu người xuất hiện trước mặt ta lúc này thì ta sẽ đồng ý làm bạn gái của ngươi.”
“Ta có chút nhớ ngươi rồi.”
Nhưng hắn không về. Thế thì đừng về nữa.
Mùa Noel cứ thế trôi qua, hắn đã về!
Mẹ nó. Sao hắn không đi luôn đi? Cút về thành phố A của hắn đi. Đừng bao giờ về nữa, phiền chết được. Ta không muốn gặp hắn nữa. Không bao giờ để ý đến hắn luôn. Ta nghe bạn ta nhắn cho ta:
“Hắn về, tìm ngươi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, hắn thật về.
“Tìm ta làm gì? Muộn rồi.”
Ta thầm nghĩ.
Dù nghe Thảo nói hắn về, ta đã chuẩn bị tâm lý mắng hắn nhưng khi thấy hắn ta lại im lặng. Im lặng lướt qua hắn, có những thứ qua đi rồi chẳng bao giờ trở lại. Cũng như cảm giác có trở lại vẫn thiếu trống gì đó. Ta không hiểu cũng không muốn hiểu nữa.
Hắn thay đổi. Tóc nhuộm màu đỏ nâu. Ta cảm thấy rất đẹp trai, hợp với hắn. Giống với mẫu người ta thích thì phải.
Ta quay đầu bước ngược lại với con đường hắn đang đi.
Cũng hôm đó, nửa bước chân chuẩn bị bước vào nhà con bạn thân nghe tiếng hắn. Ta nhắn tin cho nhỏ:
“Băng bận việc. Tối mới ghé được.”
Ta bước về, trên đường về nhà ta cảm thấy như vậy sẽ tốt. Mọi người sẽ tốt. Ta tốt và hắn cũng tốt.
Một năm nữa trôi qua, ta nghĩ hắn đã bỏ cuộc. Ta lại sai lầm rồi! 3 năm rồi hắn vẫn như vậy!
Tết đến, màu đỏ trải dài khắp nơi, hắn lại xuất hiện trong nhà ta. Hắn bảo:
“Lâu lắm rồi, Tú xém quên mất nhà Băng.”
Ta tự giễu:
“Quên luôn càng tốt chứ sao?”
Hắn lại nói:
“Băng khỏe không?”
Ta liếc hắn. Hắn hỏi ta thật dư thừa. Không khỏe có thể đứng trước mặt hắn sao?
Mặc cho hắn nói luyên thuyên, nói cũng khá lâu. Ta hỏi:
“Nói xong chưa?”
“Chưa. Tú còn rất nhiều điều muốn nói.”
“Vậy ngươi cứ ở đây mà nói.”
Ta quay vào phòng đóng cửa lại.
Ba ngày Tết, hắn đều đến nhà ta trừ bữa cơm hắn mới chịu đi về.
Hắn làm ta nhớ đến người con trai ngồi trước cửa đợi ta. Cảm giác cô đơn buồn bả. Có lúc, hắn ngồi dưới góc cây trò chuyện với bà nội của ta. Bà nội ta rất thích hắn. Hai bà cháu vui vẻ nói chuyện. Nhìn như ai cũng thích hắn.
Ta vẫn đứng bên cửa sổ. Chợt ba ta nói:
“Cho người ta hy vọng thì nó sẽ mãi day dưa.”
“Con đã bảo hắn đừng đến mà hắn vẫn đến.”
Ba ta lắc đầu.
“Này, ngươi đi về đi. Người rảnh quá ha? Nhà ngươi không ở sao cứ đến nhà ta làm phiền ta thế hả?”
“Tú đến thăm ba mẹ Băng, thăm Băng mà.”
Ta vò đầu bức tóc với con hàng này. Tại sao hắn không chịu hiểu!
“Ta không thích ngươi. Ngươi về đi. Đừng đến nữa.”
“Chiều Tú lại đến.”
Ta thật muốn mắng hắn. Ngốc nghếch.
“Không được đến. Ngươi đến ta cũng không gặp. Ta rất bận.”
Gương mặt tủi thân hai mắt buồn buồn nhìn ta:
“Vậy khi nào Tú được đến?”
“Never đến. Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Biến ngay lập tức. Ta chán ghét ngươi. Cút!”
Đỉnh điểm của sự kiên nhẫn của ta sẽ tới. Ta không rảnh cũng không muốn tiếp hắn. Chán ghét. Ta ghét hắn.
Ta biết ta làm tổn thương hắn nhưng chỉ có như vậy mới dập tắt hy vọng trong lòng hắn. Ta nghĩ sẽ tốt cho hắn. Vì ta không thích hắn.
Hắn ngoan ngoãn đi về để lại trong lòng ta bóng lưng cô đơn buồn hiu.
Chỉ có đủ tàn nhẫn mới làm hắn tỉnh ra. Ta không tốt. Tất cả đều tại ta.
Tạm biệt! Chúc ngươi sớm tìm được một người thật lòng yêu thương ngươi! Yêu người nhiều thật nhiều!
* * *
Có lẽ, thời gian có thể làm thay đổi con người. Hắn bảo:
“Ngươi rất tàn nhẫn.”
Hắn lại nói:
“Ngươi biết lúc đó ta đau như thế nào không? Tổn thương nhiều như thế nào không?”
Ta vẫn im lặng.
Hắn dứt khoát từ bỏ. Quay lưng bước đi.
Ta muốn kéo hắn lại nói:
“Ta xin lỗi!”
Sau 10 năm, ta chưa hề gặp lại hắn. Ta biết hắn vẫn luôn hỏi thăm về ta. Hỏi ta sống như thế nào?
Ta luôn luôn nhớ từng có một chàng trai ngốc nghếch. Đôi khi, ta cảm thấy hắn thật dễ thương. Ta điên rồi. Người ta tỉnh rồi sao ngươi vẫn chưa chịu tỉnh hả?
Nếu thời gian có thể quay trở lại ta vẫn sẽ làm vậy! Chỉ có làm như thế ngươi mới có thể rời khỏi ta và bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Ngươi mãi mãi sẽ không biết:
“Ngươi đau một ta đau gấp đôi. Cả đời này, ta vẫn nợ ngươi một tiếng xin lỗi. Ta không cầu ngươi tha thứ vì ta đã nói rất rất nhiều lời nói khiến ngươi tổn thương.”
- Hoàn -