Chương 6: Cầu Hôn.

Nghĩ lại thấy hắn cũng không đáng ghét lắm!

Bởi vì mất độ đáng ghét giảm nên ta chuyển từ xưng hô tôi và hắn thành ta và hắn. Cũng không khác biết lắm nhưng ta thích vậy đó.

Cứ tưởng hắn sẽ không gọi điện thoại nữa. Vậy mà hắn vẫn cứ gọi:

“Alo!”

“Mình là Minh Tú.”

Ta nhăn nhó nói:

“Có gì nó mau ta còn có việc.”

Giọng nhẹ nhàng bên kia truyền tới:

“Tuyết Băng ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi!”

Vẫn cái giọng ấm ấm đó:

“Đang làm gì đó?”

“Đang bận rửa chén.”

Ta biết hắn đang cười.

“Siêng thế à!”

“Không rửa ai rửa cho.”

Ở đầu dây bên kia lại có tiếng cười khẽ. Hắn dám cười. Ta cúp máy. Đáng đời.

Cuộc điện thoại nhàm chán ấy cứ diễn ra mỗi ngày. Hôm nay, ta lại cảm thấy vắng vẻ. Vì không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Thôi kệ hắn đi. Không gọi càng khỏe người. Mất công phải trả lời mấy vấn đề nhàm chán đó. Hắn không có chuyện gì để nói hay sao vậy không biết!

Tại hắn mà ba ta suốt ngày mắng ta nấu cháo điện thoại. Mấy bà chị suốt ngày cười nhạo ta. Chán ghét. Hắn đúng dư tiền điện thoại mà. Tại sao ta lại cảm thấy tiếc tiền điện thoại giúp hắn vậy hả? Thật đau đầu.

Ta leo lên chiếc xe đạp chạy thẳng ra tiệm net. Vừa bước vào đã thấy hắn. Hắn chào:

“Tuyết Băng, đây nà!”

Làm như ta và hắn thân quen lắm không bằng vậy! Hai con mắt hắn lúc nào cười cũng sáng ngời lên. Mà thật ra hắn cũng đẹp trai ấy chứ. Có điều hiền lành quá không thích hợp với ta.

Ta giả vờ như không thấy không quen biết hắn.

Ta đi qua chỗ hắn ngồi cách 1 dãy bàn máy tính. Hôm nay, ta rất bực bội nha nên không muốn bị hắn làm phiền.



Vừa đăng nhập vào nhóm, mọi người đã tập hợp đông đủ, chỉ còn chờ mỗi ta. Ta không có tinh thần nhảy lắm, nhảy vài bản rồi lui về sau nhìn mọi người nhảy. Hắn thì như ăn phải thuốc tăng lực nhảy xuất sắc đến 25 lần. Chỉ cần nhảy đủ 40 lần thì sẽ được cầu hồn một người trong nhóm.

Đến lần 39 hắn thất bại, mọi người tiếc thay hắn. Ta thật không biết hắn đang muốn làm gì mà nhảy hết sức vậy. Ta cũng không quan tâm, lặng lẽ ngồi nghe nhạc và nghe mọi người nói chuyện.

Lúc chiếc nhẫn ngay trước mặt, ta thật sự cảm thấy vui vẻ. Hắn vậy mà có thể hoàn thành xong nhiệm vụ. Mà quên vấn đề đó không đúng. Tại sao hắn lại tặng ta nhẫn cho ta?

“Ngươi đang làm gì vậy hả?”

“Làm bạn gái Tú?”

“Không?”

“Làm bạn gái Tú đi mà?”

Tiếng cổ vũ cùng reo hò quanh tại ta. Thật nhức cả đầu. Ta bấm đồng ý.

“Chỉ trong game thôi đó.”

Ta có thể tưởng tượng được gương mặt trắng như bột, đôi mắt to sáng ngời và nụ cười tươi trên môi của hắn. Thôi kệ hắn đi.

Ta vui vẻ lái chiếc xe đạp cà tàn của mình về nhà. Đừng hỏi tại sao ta lại lái 1 chiếc xe cà tàn như vậy? Bởi vì cái não cá vàng của mình mà ta đã làm mất gần chục chiếc xe đạp nên mẹ ta vứt luôn cho ta một chiếc tàn thật tàn bảo:

“Mất cũng không tiếc.”

Không biết hắn uống nhầm thuốc gì? Suốt ngày, hắn đi sau lưng lưng ta bảo ta làm bạn gái của hắn. Hắn điên rồi, được bao nhiêu tuổi mà đòi yêu với đương thật nhảm nhí.

Bởi vì hắn quá làm phiên ta nên ta chỉ buột miệng nói:

“Ta thích gấu bông. Một con to thật to. To hơn cả ngươi.”

Ta nghĩ đơn giản là làm gì có con gấu bông nào to cao hơn 1 m 8. Ấy vậy mà ta lầm to rồi.

Sau một thời gian biến mất, hắn gọi điện cho ta bảo:

“Tú đã chuẩn bị xong con gấu bông rồi! Ngươi đã đồng ý làm bạn gái Tú.”

“Nhưng mà ta chưa nói sẽ nhận của ngươi nha!”

“Ra đi Tú đang đợi.”

Tự nhiên, ta lại cảm thấy sợ hãi vội vàng nói:

“Ta không ra.”

“Tú sẽ không về. Tú đợi.”



“Ngươi có đợi đến chết ta cũng không ra. Cúp máy.”

Cả đám bạn và ta cũng thật không hiểu. Một người như hắn làm sao có thể thích một người như ta! Không thể nào.

Mặc cho ta từ chối và trốn hắn. Hắn vẫn cứ xuất hiện và cũng câu hỏi đó. Ta lần này triệt để sợ hắn. Tại sao hắn lại thích ta? Ta không hiểu. Ta vừa đen vừa gầy vừa xấu xí. Nói chung, ta không có gì để khen cả chưa kể đến cái tính cực kỳ xấu. Mấy đứa bạn ta luôn nói ta giống con trai. Tâm cứng như đá.

Ta chỉ nói:

“Khuyên hắn đừng thích Băng nữa!”

Cảm giác có 1 người thích cũng không đáng ghét lắm nhưng ta không yêu hắn. Ta không muốn hắn hy vọng rồi lại thất vọng.

Ta không muốn nhìn hắn buồn! Vì nhìn hắn sẽ rất tội nghiệp.

Hắn biết ta tránh né hắn. Hắn biết ta không thích hắn.

Một ngày, ta nhận được điện thoại của hắn. Ta không muốn nghe nhưng không biết do linh cảm hay gì đó thôi thúc mà ta vẫn bắt máy:

“Alo.”

Đầu dây im lặng.

“Ta biết là ngươi. Có gì nói nhanh.”

Giọng nói buồn vang lên:

“Tú sắp phải đi xa.”

Ta hơi ngạc nhiên:

“Đi đâu?”

Hắn như không có tinh thần nói:

“Đi về thành phố A.”

Ta nghĩ rất đơn giản nên hỏi:

“Khi nào về? Noel Tú sẽ về lại.”

“Ngươi đi đi.”

Hắn trầm lắng. Ta không biết hắn nghĩ gì. Ta muốn nói:

“Ta sẽ chờ ngươi noel chở về!”

Lời nói đến đầu lưỡi lại cắn răng nuốt xuống. Hắn cứ vậy mà đi.