“Nói chuyện với một thằng điên đúng là hại não. Chỉ biết đứng cười.”
Tôi chạy tới nói nhỏ bên tay của mẹ:
“Mẹ ơi! Về đi con muốn về.”
Mẹ tôi nhăn mi nói:
“Đợi mẹ một tí. Lâu lắm mới gặp bạn mẹ mà con.”
Tôi làm nũng:
“Không con muốn về cơ!”
Mẹ tôi đành phải bó tay nói:
“Thôi được rồi cô nương. Về thì về.”
Không biết là hữu duyên hay là nghiệp duyên mà đi đến đâu tôi cũng gặp hắn. Tại nhờ thờ rồi đến trường học coi như là bình thường đi mà sao đến ngay cả tiệm net cũng vậy! Rõ ràng ở đây có đến chục cái tiệm net mà đi đâu tôi cũng gặp hắn vậy ta. Đúng là xui xẻo. Mà không phải xui vừa mà là quá xui đi. Thật là muốn mắng chửi hắn lắm luôn. Ngay cả chơi game của thấy mặt hắn là sao?
“Thiên ơi!”
Tôi đăng nhập vào trò chơi hot nhất bây giờ "Dance song" một trò chơi giải trí nhỏ thôi. Mặc vào bộ đồ cơ bản bình thường nhất trong đám bình thường bước ra sàn nhảy. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên những bước nhảy điêu luyện đẹp mắt khiến người ta bất ngờ.
Đột nhiên, cô gái lại đứng yên bất động. Tôi thở dài. Lắc lắc cánh tay, những ngón tay thon dài lại tiếp tục nhấn mạnh trên bàn phím.
Chữ next xuất hiện trên màn hình thật chót mắt. Tôi lại nhảy sai rồi. Cô gái trong màn hình lắc đầu. Biểu hiện sự ảo não cùng thua cuộc.
Giai điệu nhanh dồn dập điên cuồng trong sàn nhảy hiện đại với ánh đèn lấp lánh. Ánh mắt mọi người đang dồn ở trung tâm. Nơi mà một người con trai đang không ngừng những bước nhảy excellent và pretty một cách đầy ngoạn mục.
Mãi đến khi dòng WIN hiện liên tôi mới hồi thần lại. Tôi chửi thầm "đúng là không phải người mà". Tiếng hoan hồ của mọi người vang lên, cùng tiếng vỗ tay vang dội. Tôi vừa bực mình vừa ghen ghét. Nhóm bạn không ngừng an ủi:
“Tiếp ván nữa! Ván sau nhất định sẽ thắng.”
Sau 3 lần thất bại liên tiếp, tôi ể ỏa nhìn màn hình.
“Đậu má.. rau xanh, ăn gì mà nhảy giỏi dữ vậy hả?”
Tiếng cười vang lên bên cạnh tôi. Tôi quay sang nhìn người bên cạnh gương mặt khó chịu. Rồi nhìn vào màn hình của hắn mắng:
“Đệt.”
Té ra anh ta chính là cái người mà tôi rất ghét. Vài lần như thế xuất hiện hỏi xem có bị điên không chứ. Kênh bạn bè thông báo:
“Bạn vừa nhận được 1 lời kết bạn.”
Tôi nhanh tay bấm từ chối. Lại có thông báo tin nhắn. Tôi thật sự muốn đập bàn phím. Mắng hắn:
“Ngươi rảnh quá ha! Ta không kết bạn ngươi làm gì được ta.”
Hắn nhìn ta gương mặt tội nghiệp bảo:
“Kết bạn đi ta giúp ngươi luyện nhảy.”
Cái này còn nghe được nà!
“OK, gửi đi.”
Tôi mới miễn cưỡng bấm vào chữ đồng ý. Liếc xem hắn đang làm gì thì thấy khéo miệng hắn cong cong. Bộ vui vẻ lắm sao!
Thế là cặp đôi quái dị ra dời.
Một người nam khoát lên mình bộ đồ sịn xò mà những cấp chuyên nghiệp có có thể mang. Đập vào mắt tôi là một cô gái mặc đồ cơ bản rất bình thường. Tôi cũng không thấy gì lạ. Nhưng tiếng reo hò của đám bạn vang lên:
“ Ai vậy giới thiệu xem?”
“ Bạn. Tôi trả lời ngắn gọn.”
“Cho vào nhóm đi! Người ta cấp độ 20 đó. Woa thật lợi hại! Idol đó nhé.”
“Nam thần cho xin chữ ký.”
Tôi nhức cái đầu:
“Có nhảy không đây!”
“Nhảy chứ!”
“Ai biết hắn có dùng tiền mua nick không?”
Một tên chọn sàn nhảy và nhạc. Cả nhóm lao vào. Hắn đứng yên bất động. Tôi bực bội lên tiếng:
“Ngươi đứng là gì? Ko nhảy hả?”
“Ta đang quanh sát mọi người 1 tí.”
“Ta bảo người vào nhảy chứ không phải vào xem.”
“Được.”
Hắn bắt đầu nhảy, mỗi điệu nhảy điều hoàn hảo. Mọi người bắt đầu nháo lên. Tôi nhìn thấy những ngón tay dài trắng nõn của hắn lướt nhanh trên bàn phím như lướt gió. Kỹ thuật gõ cực nhanh cực chính xác. Hắn vừa gõ vừa mĩm cười.
“Vui lắm ha?”
“Vui.”
“Thấy ta bad ngươi vui lắm sao?”
“Không, nhảy cùng ngươi ta thấy vui.”
Ta thật muốn sờ xem đầu hắn có bị ấm không. Mọi người đều xoay quanh kết bạn và nói chuyện với hắn làm ta càng thêm bực bội.
“Không nhảy nữa!”
Hắn năn nỉ:
“Một ván cuối thôi.”
Ta gật đầu. Hắn nhảy tiếp.
“Nhìn kỹ nha!”
Tôi tập trung vào màn hình phải công nhận hắn nhảy rất giỏi. Hắn nhảy liên tiếp 16 lần hoàn thành xuất sắc. Rồi bất ngờ cùi xuống trước nhân vật của tôi. Sau lưng, tay hắn cầm bó hoa đưa trước mặt tôi.
“Tặng nà.”
Lần đầu, tôi được tặng hoa. Nó khiến tôi khá bất ngờ. Mọi người hô "nhận đi". Tôi giật mình vội vàng bấm nhận nhưng lại không nhìn rõ bấm vào từ chối.
Gương mặt của anh ta hiện hiện lên hai chữ thất vọng lui về sau! Tôi cảm thấy có chút áy náy nhưng miệng vẫn cứng rắn nói:
“Tôi phải đi về!”
Hắn cười bảo:
“Lần sau gặp!”
Ai muốn suốt ngày gặp hắn! Nhưng nghĩ lại lần sau nếu hắn tiếp tục tặng hoa tôi sẽ cẩn thận bấm nhận.