Ngày nhập học luôn là một ngày xôn xao nhất. Tất cả học sinh và giáo viên đều đến rất đông đủ.
“Ai cũng tò mò giáo viên chủ nhiệm của mình là ai?”
“Lớp học có bạn thân của mình hay không?”
“Hay có thể có thêm những bạn mới nào?”
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra.
Sân trường đông nghẹt học sinh. Chỉ cần mỗi người nói một câu thôi cũng giống như một cái chợ.
Nhóm tôi gồm có bốn thành viên: Tôi, Nhật Linh, Kiều Anh và Nguyên Thảo. Nhóm bạn thân của chúng tôi không học cùng lớp. Mỗi người học một lớp khác nhau nhưng cùng đợi nhau đi học và đợi nhau ra về. Giờ ra chơi thường tụ tập dưới góc cây bàng. Trong nhóm ai cũng có người yêu hoặc người thích của mình. Riêng tôi thì không có nên ai cũng muốn tìm cho tôi một người.
Bước vào kỳ học đầu tiên, tôi cũng có chút bỡ ngỡ rồi nhanh chóng hòa nhập với những học sinh khác. Tôi thường nghe nhỏ bạn kể chuyện về một người con trai mới vào lớp bạn ấy. Nguyên Thảo thường nói bên tai của tôi:
“Trong lớp Nguyên Thảo mới có một bạn mới đến. Bạn này học ở thành phố A.”
Tôi lạnh nhạt trả lời:
“Ừ.”
Nguyên Thảo lay vai của tôi nói:
“Băng, bạn có đang nghe mình nói không vậy hả?”
Tôi gật đầu:
“Có.”
Nguyên Thảo nghiêm mặt:
“Vậy nhắc lại mình lời mình mới nói đi?”
Tôi lặp lời Nguyên Thảo nói không sai một chữ nào:
“Trong lớp Thảo mới có một bạn mới đến. Bạn này học ở thành phố A. Đúng không?”
Thảo cười tươi nịnh nọt:
“Bạn không tò mò sao?”
Tôi lắc đầu:
“Năm nào chả có người mới tới.”
Thảo lại bảo:
“Không phải đâu. Bạn này hiền lắm. Cần mình làm mai cho bạn không?”
Tôi nhanh chóng trả lời:
“Không cần.”
Thảo hỏi:
“Tại sao vậy?”
Tôi thật lòng nói:
“Nếu mình thích ai thì mình tự tán.”
Thảo lắc đầu quả quyết:
“Nhưng khó xin thông tin lắm.”
Tôi tự tin trả lời:
“Đối với, mình không có chuyện gọi là khó. Chỉ sợ không phải người khiến mình hứng thú thôi.”
Thảo lại tiếp tục làm bà mai nói:
“Không, mình thấy tên này rất hợp với tiêu chuẩn của bạn.”
Tôi nghi ngờ hỏi:
“Tiêu chuẩn của mình sao? Mình có nói sao?”
Thảo chắc chắn nói:
“Tiêu chuẩn siêu cao 7T của bạn ai cũng thuộc lòng.”
Tôi cười bảo:
“Nói nghe xem nào?”
Thảo đọc thuộc lòng:
“Chung thủy, thật thà, tốt bụng, nhiệt tình, thẳng tính, Trung khuyển và Thật Cao.”
Tôi hỏi lại:
“Tiêu chuẩn vậy mà cao sao?”
Thảo gật đầu xác nhận:
“Quá cao.”
Tôi trêu Thảo:
“Thật ra mình đang nghĩ đến 10T cơ: Tử tế, Thông minh và Đẹp Trai nữa. Haha.”
Thảo tức giận dậm chân bỏ đi.
“Vậy bạn ế suốt đời đi.”
“Ê, mình giỡn thôi mà.”
Tôi được xem là gái ế nhất trong nhóm bạn. Tại sao tôi lại ế? Đơn giản vì tôi chưa gặp được một người đạt đủ tiêu chuẩn của mình. Mọi người bảo tôi là một người khá cầu toàn. Tôi cũng thấy vậy. Tôi thích sự hoàn mỹ. Làm bất cứ công việc gì cũng muốn phải hoàn thành thật xuất sắc.
Thật sự tôi cũng không mấy để ý tới lời Nguyên Thảo nói.
Bởi vì mục tiêu của tôi bây giờ là học thật giỏi. Tôi muốn leo lên top. Không muốn yêu đương ảnh hưởng tới việc học của mình. Nên sau khi nghe xong liền ném những chuyện đó sang một bên.
Mọi người luôn bảo anh hiền. Nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi về anh lại là một kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu.
Một ngày, tôi tình cờ đi ngang qua lớp của anh học. Tôi nhìn thấy một người con trai cao ráo đang đánh một người con trai thấp bé.
Tôi bước vào lớp đứa bạn tóm lấy áo đứa con trai cao hơn tôi một cái đầu. Tôi mới nhìn hắn:
“Không nhìn thấy người ta xin tha sao?”
“Chỉ giỡn tí thôi.”
“Lớn đừng có bắt nạt nhỏ. Lần sau, tôi còn thấy bạn đánh nhau thì coi chừng tôi đó.”
Tôi bỏ đi bỏ lại bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Một đứa con gái hay thích xem vào chuyện người khác như tôi thì đó chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Tôi ghét những kẻ chuyên xem mình là mạnh bắt nạt các bạn cùng lớp.
Lần sau, tôi nhất định cho hắn ăn vài cú đấm chứ không phải đơn giản là dùng lời nói cảnh cáo đâu.
Chết quên mất, tôi quên mất có chuyện phải nói với Thảo rồi. Tôi quay lại một lần nữa mọi người vẫn nhìn tôi với anh mắt quái lạ. Tôi đưa đầu vào trong lớp gọi:
“Thảo ơi.”
Nhỏ bạn đang bận tám không nghe tiếng tôi gọi.
Một người con trai cao đứng chắn trước cửa lớp của Thảo. Đúng là cái người lúc nãy bị tôi túm lấy áo nói:
“Bạn tìm ai?”
“Tôi Thảo lớp trưởng ấy.”
“Đợi một tí nha.”
Hắn ta đi vào gọi Thảo ra cho tôi.
Thảo cười bí hiểm nhìn tôi nói:
“Tìm mình có chuyện gì thế? Mà sao quen Tú lớp tớ thế?”
Tôi ngẩn người nói:
“Tú nào?”
Thảo chỉ tay vào lớp nói:
“Thì người cao nhất lớp tó đó. Người bạn mới nhờ gọi mình đó.”
Tôi thấy hắn nhìn tôi cười. Tôi đáp lại:
“Mình không biết hắn nha.”
Thảo cười to nói:
“Để mình hỏi hắn là biết thôi. Haha.”
Mặt tôi cực kỳ vô tội nói:
“ Thật mình không biết hắn.”