Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Người Yêu Mít Ướt

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã qua giờ giới nghiêm của ký túc xá từ lâu rồi.

Hết cách, tôi chỉ đành đưa Giang Ngộ về căn hộ riêng của tôi ở trung tâm thành phố.

May mắn là Giang Ngộ đã ngừng khóc rồi, đang ngủ ngon lành trên xe.

Vừa mới tỉnh lại nên còn hơi lơ mơ, ít nhất thì cũng biết ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi nói cậu ấy uống nước thì cậu ấy uống nước, tôi bảo cậu ấy lau mặt thì cậu ấy lau mặt, tôi lệnh cho cậu ấy lên giường đi ngủ thì cậu ấy cũng ngoan ngoãn đi ngủ luôn.

Cơn xấu tính trong tôi bỗng trỗi dậy.

Tôi lấy điện thoại ra, chĩa về hướng Giang Ngộ, bật chế độ quay video: “Giang Ngộ, đọc theo tôi.”

Cậu ấy rúc vào chiếc chăn mềm mại in hoa nhỏ của tôi, nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi nói: “Giang Ngộ là đồ ngốc.”

Sau đó cậu ấy đọc theo tôi: “Giang Ngộ là đồ ngốc.”

Tôi vừa cười vừa nói: “Giang Ngộ là đồ mít ướt.”

Cậu ấy nói: “Giang Ngộ là đồ mít ướt.”

Đột nhiên tôi muốn thử xem Giang Ngộ lúc say thì đầu óc có còn ý thức hay không: “Giang Ngộ thích Lê Nặc.”

Cậu ấy dừng lại một chút, sau đó vẫn đọc theo: “Giang Ngộ thích Lê Nặc.”

Tôi nghĩ thầm hóa ra là mất ý thức luôn rồi.

Dù sao thì Giang Ngộ cũng từng chính miệng nói là ghét tôi mà.

Tự nhiên tôi thấy hết thú vị, cụt hứng tắt điện thoại luôn.

“Đi ngủ đi.” Tôi nói với cậu ấy rồi tắt đèn trong phòng ngủ.

Hôm sau khi tôi thức dậy thì đã thấy Giang Ngộ chuẩn bị xong bữa sáng cho tôi rồi.

Cậu ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần đen của ngày hôm qua, trên áo có vài nếp gấp, cổ tay áo bên trái mất một chiếc cúc áo. Tóc tai cậu ấy lộn xộn hết lên nhưng khi ghép với khuôn mặt này thì trông chẳng khác nào một quý công tử lãng tử phóng khoáng.

Cậu ấy đặt sữa nóng lên bàn và nói với tôi: “Cảm ơn cậu đêm qua đã đưa tôi về.”

Trông có vẻ tỉnh táo hơn rồi đấy.

Tôi đi về phía cậu, cắn hai miếng bánh sandwich, không nhịn được mà hỏi: “Sao tối qua cậu lại khóc thế?”

Giọng của Giang Ngộ lạnh lùng: “Tôi không muốn nói.”

“Là vì chia tay với tôi à?”

Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi: “Chúng ta cũng có yêu đương thật đâu, chia tay thì có gì mà làm tôi phải đau lòng vậy chứ.”

Trọng điểm của tôi đã được thay đổi: “Thế nếu chúng ta yêu nhau thật, thì lúc chia tay cậu có đau lòng không?”

Giang Ngộ nghẹn ngào.

Cậu ấy chậm rãi ăn miếng bánh sandwich cuối cùng và hỏi tôi: “Chúng ta có thể yêu nhau thật sao?”

Sẽ không có chuyện đó đâu.

Cậu ấy ghét tôi, còn tôi thì cũng chẳng thích cậu ấy mấy.

Tôi cắn miếng bánh sandwich, nhai được mấy miếng mà tôi vẫn không cách nào nuốt trôi được cục tức này.

Cậu ấy làm giá cái gì chứ!

Tôi cố ý nói: “Đêm qua say cậu nói là cậu thích tôi đấy.”

Giang Ngộ ho vài tiếng.

Mặt cậu ấy đỏ bừng, bối rối, miệng không ngừng nói “không thể nào”.

Có video làm bằng chứng, tôi cho cậu ấy xem đoạn video tối qua.

Sau khi xem xong video, Giang Ngộ bình tĩnh nói: “Là cậu ép tôi nói.”

“Làm gì có.”

“Cậu có.” Giang Ngộ nghếch cằm lên: “Có video làm bằng chứng.”

Tôi tức giận: “Thế sao hôm qua tôi bảo cậu thích Lục Bắc sao cậu lại không nói?”

“Cậu có nói câu này đâu….” Cậu ấy lỡ lời.

Tôi ngớ cả người ra.

Tôi nghi ngờ nhìn Giang Ngộ: “Rốt cuộc thì đêm qua cậu có say thật không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »