Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Người Yêu Mít Ướt

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không thể trách tôi tại sao lại tỏ ra kinh ngạc như vậy được.

Nguyên nhân chủ yếu là vì ai mà liên tưởng nổi chữ “khóc” lại đi liền với Giang Ngộ cơ chứ.

Tuy vẻ ngoài trông cũng khôi ngô tuấn tú thật nhưng cậu ấy không phải là kiểu trai mít ướt đâu.

Có thể nói Giang Ngộ là người trưởng thành sớm nhất trong hội chúng tôi.

Trong khi các bạn đồng trang lứa vẫn còn đang bận ăn chơi nhảy múa thì cậu ấy đã giúp gia đình trông coi việc sổ sách ở công ty rồi.

Thậm chí trước kỳ thi đại học mà cậu ấy còn tranh thủ thời gian đi thương thảo một hợp đồng lớn cho công ty nữa.

Với cái khả năng chịu áp lực như thế này, nói thử tôi nghe xem cậu ấy khóc kiểu gì nào?

Lại còn là “cứ khóc suốt”.

Tôi ôm một bụng đầy hoài nghi chạy đến quán bar.

Quản lý quán bar chắc là thấy phiền đến tận cổ rồi, còn cử cả người ra cửa đón tôi vào.

Tôi được dẫn thẳng vào sảnh trong.

Giang Ngộ đang ở ngay trong góc. Nhưng người cứ liên tiếp vây lại ba bốn vòng, tôi cố gắng chen chúc vào phía trong để rồi chứng kiến cảnh tượng khiến tôi chấn động một phen.

Giang Ngộ vẫn mặc cái áo sơ mi trắng như lúc chúng tôi chia tay, cậu ấy ôm lấy chai rượu, mí mắt đỏ bừng vì khóc.

Cậu ấy không khóc theo kiểu gào than nức nở mà chỉ im lặng ngồi ở góc đó, mím chặt môi, như một đứa trẻ bị tủi thân nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ, âm thầm rơi nước mắt.

Thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở, làm người ta nhìn vào mà tim cũng muốn vỡ vụn theo luôn.

Giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao lại có nhiều người vây lại đây đến như thế rồi.

Bởi vì cậu ấy khóc đẹp quá mà!

Toàn thân cậu ấy tỏa ra một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, khóc đến nỗi tôi nhìn mà trong đầu cũng nảy ra mấy cái ý nghĩ không được tốt đẹp lắm.

Tôi kịp thời chặn đứng lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mình và bước về phía cậu ấy.

“Giang Ngộ, là tôi đây, cậu sao thế?”

Giang Ngộ ngước mắt lên nhìn tôi.

Lông mi của cậu ấy ướt đẫm nước mắt, trong mắt vẫn còn ánh lên chút men say.

Cái nhìn này làm tim tôi đập nhanh quá.

Tôi quay mặt đi, hoảng hốt hỏi người quản lý đứng ở bên cạnh: “Cậu ấy đã uống bao nhiêu thế?”

“Có mỗi một chai thôi!” Anh ta tức giận nói: “Sớm biết tửu lượng của cậu ấy có mỗi thế thì có nói gì chúng tôi cũng sẽ không đưa rượu cho cậu ấy đâu.”

Tôi lại gần Giang Ngộ, hỏi cậu ấy: “Cậu còn nhận ra tôi không?”

Cậu ấy lơ tôi và lặng lẽ rơi nước mắt.

Tôi bất lực mà ngồi xuống bên cạnh cậu ấy: “Sao thế? Cậu vốn đâu có mít ướt như vậy đâu.”

Giang Ngộ không trả lời tôi.

Người quản lý quán bar lại nhanh nhảu đáp lại: “Cậu ấy không muốn chia tay với cô.”

Giọng điệu của anh ta còn có chút cầu xin: “Cô đừng chia tay với cậu ấy nhé, cô xem cậu ấy kìa, mau dỗ cậu ấy đi.”

Những người đang vây xung quanh hóng chuyện cũng lên tiếng: “Phải đó, phải đó.”

Trực giác của tôi mách bảo rằng đây không phải là lý do.

Nhưng mà tôi vẫn dỗ dành cậu ấy: “Cậu không muốn chia tay thì thôi chúng ta không chia tay nữa là được.”

Giang Ngộ vẫn không có phản ứng gì.

Những người đang vây xung quanh hóng chuyện cũng thấy gấp gáp giùm tôi.

Họ nhiệt tình chỉ tôi cách làm sao để dỗ dành bạn trai đang rơi lệ.

Giữa chốn đông người thế này, tôi nào dám chứ.

Tôi hỏi Giang Ngộ: “Để tôi đưa cậu về nhé?”

Lần này thì cuối cùng cậu ấy cũng đáp lại tôi, “ừm” một tiếng.

Ngoan quá.

Lòng tôi ngứa ngáy hết cả lên.

Chúng tôi được hẳn chủ quán bar đích thân hộ tống ra xe, lúc đối diện với Giang Ngộ đang khóc, bỗng nhiên tôi lại nảy ra một ý đồ.

Chắc tôi cũng không bị tính là kẻ biếи ŧɦái đâu nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »