Giang Ngộ hậm hực mà ném ra một câu: “Muộn rồi, bây giờ cậu cũng chỉ có thể yêu đương với tôi thôi, cứ đợi đấy đi!”
Sau đó tôi nhận được ngay một quả bom mà Giang Ngộ quăng ra.
Lúc nào cậu ấy cũng dính chặt lấy Lục Bắc nên lúc nào tôi cũng phải duy trì mối quan hệ yêu đương với cậu ấy.
Thỉnh thoảng bị tôi lơ đi thì Giang Ngộ lại vào khóc lóc ỉ ôi với cái nhóm bạn cáo già của tôi.
[Hôm nay bạn gái lạnh nhạt quá đi.]
Một câu thôi là cũng đủ gây xào xáo rồi.
[Sao thế? Các cậu mới yêu được có mấy ngày thôi mà.]
[Không phải các cậu đang trong thời kỳ nồng cháy nhất à?]
[Không phải là Nặc Nặc không muốn chơi nữa đó chứ?]
[Nặc Nặc, cậu không tuân thủ quy định của trò chơi rồi!]
Tôi vội vàng bào chữa cho bản thân: [Thì yêu đương cũng phải có giận dỗi chứ đúng không nào? Tôi thấy cậu ấy phiền đã được chưa?]
[Được được được.]
[Giang Ngộ đâu, cậu mau đến dỗ dành cô ấy đi kìa!]
[Giang Ngộ, bạn gái cậu giận rồi kìa, mau đến dỗ đi nhanh lên!]
Giang Ngộ ngay trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu của chúng tôi làm ra chuyện không ai có thể tưởng tượng được, cậu ấy gửi tin nhắn thoại dỗ dành tôi ngay trên nhóm chat.
[Cục cưng ơi, đừng giận nữa mà!]
Lúc đó nói tôi nổi hết cả da gà lên cũng chẳng ngoa đâu.
Mấy người trong nhóm chat bị câu nói này của Giang Ngộ kí©h thí©ɧ cho phát điên hết cả lên.
Mọi người trêu chọc đủ kiểu.
Tôi tắt vội điện thoại.
Tôi hết mở laptop lại đến mở ipad, dù cố gắng thế nào cũng không thể bù đắp được độ sát thương mà câu “cục cưng” của Giang Ngộ mang lại.
Suốt cả một đêm.
Ngay cả vào trong giấc mơ rồi mà Giang Ngộ vẫn gọi tôi là “cục cưng”.
Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp Giang Ngộ với đôi mắt thâm quầng.
“Chúng ta chia tay đi.” Tôi nói.
“Còn chưa đến một tháng…” Giang Ngộ ngập ngừng.
“Để tôi nói chuyện với bọn họ.” Ngữ khí của tôi kiên quyết: “Không chơi nữa đâu, đáng sợ quá rồi.”
Giang Ngộ nhìn tôi với ánh mắt sâu thăm thẳm.
Cậu ấy mặt lạnh tanh quay ngoắt người đi: “Chia thì chia, ai thèm!”
Tôi thở hắt ra một cái.
Bất kể thái độ của Giang Ngộ là gì, cuối cùng thì chuyện này cũng kết thúc rồi.
Tôi đây không có bạn trai một cái là nhẹ cả người, tôi về ngay ký túc xá rồi ôm chăn ngủ ngon lành.
Tôi bị tiếng chuông điện thoại gọi cho tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nghe điện thoại, người đó thận trọng hỏi: [Xin chào cô, cho hỏi cô có phải là bạn gái của anh Giang Ngộ không ạ?]
[Phải…à không, tôi không.]
Trả lời xong tôi cũng không khỏi bật cười, rốt cuộc thì tôi phải hay là không phải đây.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất lịch sự và nhã nhặn: [Người đàn ông này cứ ngồi khóc suốt thôi, xin hỏi cô có tiện đến đây đón anh ấy về không?]
Đôi mắt mơ màng của tôi lập tức mở to.
[...Hả!]