Tôi và Giang Ngộ cứ thế mà bắt đầu mối quan hệ một tháng.
Nhưng mà mới chỉ qua mấy ngày thôi mà tôi đã không chịu nổi được nữa rồi.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Giang Ngộ phiền quá đi.
Quy định của trò chơi tình ái lần này: Không cần biết tôi và Giang Ngộ có cãi nhau ầm ĩ đến mức nào đi chăng nữa thì chỉ cần ngay tại hiện trường lúc đó có một nhân chứng thì cả hai chúng tôi phải lập tức khôi phục lại trạng thái của một đôi tình nhân đang yêu.
Hay nói theo một cách khác thì nếu lúc đó chúng tôi cãi nhau mà không có nhân chứng nào ở bên thì chúng tôi sẽ không còn là quan hệ người yêu nữa.
Chỉ vì lý do này mà thậm chí tôi còn quyết định từ giờ cho đến tháng sau sẽ không đυ.ng mặt đám bạn cáo già kia nữa.
Ai mà ngờ rằng chuyện này tôi làm được còn Giang Ngộ lại làm không được chứ!
Yêu đương ngày thứ hai, cậu ấy lấy thân phận “bạn trai” mà nhắn tin cho tôi.
Giang Ngộ: [Nặc Nặc, ăn sáng chưa?]
Tôi kinh ngạc: [Cậu uống nhầm thuốc à?]
Giang Ngộ bình tĩnh trả lời: [Lục Bắc đang ở kế bên.]
Lục Bắc là một trong những nhân chứng của đêm hôm đó.
Thế là tôi thu hồi lại dòng tin nhắn lúc đầu, kiên nhẫn trả lời: [Vẫn chưa ăn, cậu thì sao?]
Giang Ngộ đáp: [Vậy xuống lầu đi, cùng đi luôn.]
Ăn xong bữa sáng kỳ quặc này thì Giang Ngộ lại rủ tôi cùng đến thư viện để học.
Có Lục Bắc ở đây, tôi cũng ngại mắng cậu ấy một trận.
Tôi kiếm cớ trốn tránh: “Không được, tôi hẹn bạn cùng phòng đi mua sắm mất rồi.”
Lục Bắc ngồi bên cạnh lên tiếng: “Làm gì có chuyện đi mua sắm mà lại không dẫn bạn trai đi cùng chứ. Giang Ngộ vừa có thể xách đồ vừa có thể thanh toán, chẳng phải là sự lựa chọn số một sao?”
Tôi bối rối nhìn sang Giang Ngộ, ra hiệu cho cậu ấy nói mấy câu giải vây.
Giang Ngộ ngoan ngoãn lấy ví ra: “Quẹt thẻ của tôi đi.”
“......” Tôi nghi là não cậu ta bị hỏng luôn rồi.
Tôi giả vờ đồng ý đi mua sắm với Giang Ngộ.
Sau khi Lục Bắc rời đi, tôi vội kéo cậu ấy vào rìa bụi cây.
“Cậu có bị nhầm gì không đấy? Không phải đã bàn với nhau từ trước là tháng này sẽ trốn họ rồi à?”
Giang Ngộ bày ra vẻ mặt vô tội: “Lục Bắc ở ngay cách vách phòng ký túc xá, tôi trốn thế nào được?”
“Thì cậu nghĩ cách đi.” Tôi nói: “Cũng có phải yêu nhau thật đâu.”
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm: “Miễn cưỡng như thế thì sao lúc đầu lại còn đồng ý chơi cái trò kia làm gì.”
Tôi cãi lại: “Thì lúc đầu tôi cũng có biết là phải yêu đương với cậu đâu!”
Sắc mặt của cậu ấy lập tức tối sầm lại: “Thế có nghĩa là cậu cam tâm tình nguyện yêu đương với người khác à?”
Tôi nghẹn lời.