Chương 1

Tôi yêu đương với kẻ không đội trời chung của mình rồi, mối duyên này chẳng khác nào một canh bạc.

Hai ngày trước tụ tập bạn bè.

Chuyện là cô em nhỏ tuổi nhất trong hội của tôi cuối cùng cũng đủ tuổi vị thành niên rồi nên cứ gào ầm lên đòi chơi trò gì kí©h thí©ɧ một chút.

Người bất ngờ đòi kí©h thí©ɧ là em ấy, mà cuối cùng người chịu kí©h thí©ɧ lại là tôi đây.

Phiên bản người lớn của trò “Thật Hay Thách”.

Tôi bốc trúng vào “Yêu đương với một người nam bất kỳ đang có mặt tại đây trong một tháng”.

Tiếng sét đánh như muốn đâm thủng mái nhà, tôi nhìn quanh một lượt mấy người đàn ông đang có mặt ở đây.

Phải nói là trông cũng đẹp trai phết đấy.

Thế là tôi mủi lòng luôn: “Yêu thì yêu.”

Ngay lúc tôi đang chuẩn bị lựa chọn một đối tượng yêu đương lãng mạn thì cô em thích tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ kia lại nói: “Đã muốn kí©h thí©ɧ thì phải làm cho tới cùng chứ.”

Tôi đành chịu luôn, bất lực nhìn cô ấy: “Em muốn như thế nào?”

“Chọn giấu mặt đi.” Cô ấy nói.

Phương thức hết sức đơn giản.

Những người đàn ông độc thân đang có mặt tại đây mỗi người sẽ nhổ một sợi lông mi, tôi chọn trúng lông mi của ai thì sẽ yêu đương với người đó.

Lúc đầu thì tôi cũng thấy trò này thú vị đấy.

Từng người một cứ thế đứng lên đi ra sau bức bình phong rồi nhổ một sợi lông mi.

Cho đến lúc Giang Ngộ cũng đứng lên.

Tôi hoang mang: “Cái tên này cũng muốn à?”

“Anh ấy cũng độc thân mà.”

Giang Ngộ quay đầu lại, nhìn tôi cười một cái, lạnh lùng nói: “Dám chọn tôi thì cậu chết chắc rồi.”

Tôi sợ cứng người luôn, tự âm thầm an ủi bản thân “chắc là không chọn trúng cậu ấy đâu, chắc là không chọn trúng cậu ấy đâu”.

Dù sao thì quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng chắc tốt đẹp gì, yêu đương với cậu ấy chẳng khác nào mang tội vào người cả.

Chẳng mấy chốc mà đã thu thập xong hết lông mi rồi.

Cô em thích tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ kia bưng ra cho tôi một cái mâm nhỏ, trông giống như tiểu thái giám của Kính Sự phòng đang làm nhiệm vụ.

Tôi nghiêng người ngó xem.

Bảy sợi lông mi.

Dài ngắn không giống nhau, có mỏng có dày.

Tôi chỉ vào một trong số đó, tò mò hỏi: “Sao sợi này lại ướt thế? Chắc không phải là mới khóc xong đó chứ?”

Cô ấy giục tôi: “Ôi dồi ôi, chị chọn nhanh lên đi.”

Thật sự rất khó đoán được chủ nhân của lông mi là ai.

Cuối cùng thì tôi chọn cái sợi lông mi ướt kia, lý do là: “Nước mắt đàn ông, chất kí©h thí©ɧ của tôi.”

Cô ấy nhìn con số tương ứng phía trên sợi lông mi rồi hỏi: “Số 4 là ai thế?”

Lần thứ nhất, không ai lên tiếng.

Cô ấy lại hỏi lại lần thứ hai, thứ ba.

Dưới giọng nói hối thúc của cô em gái kia, Giang Ngộ vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác, miệng chửi một tiếng.

Giờ thì ai cũng hiểu tình hình rồi.

“...” Tôi im lặng nhìn Giang Ngộ.

Cậu ấy không nói câu nào, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Đuôi mắt ậng nước vẫn còn hơi đỏ do lông mi bị nhổ, trông lấp la lấp lánh.

Tôi bối rối, nước mắt của cậu ấy, tôi kí©h thí©ɧ không nổi đâu!