Chương 4: Bụng To Là Vì Cậu

Sáng hôm sau Hà Lan tỉnh dậy, cảm thấy cả người nhức mỏi như vừa từ một trận chạy trốn trở về an toàn. Bên cạnh có nguồn nhiệt tỏa ra, l*иg ngực săn chắc của người đàn ông đập vào mắt, cô mơ màng nhớ ra chuyện ngày hôm qua.

Lấy điện thoại kiểm tra xem mấy giờ, vậy mà cô đã phá bỏ đi đồng hồ sinh học của bản thân. Hàng ngày đều đặn 6 giừo sáng dậy tậ[ yoga rồi sau đó chuẩn bị ăn sáng đi làm. Hôm nay ngủ đến 9 giờ hơn. Bên dưới vẫn đang còn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, cô muốn nhấc ra để đi tắm vì cả người dính nhớp nhớp. Nhưng miệng huyệt vẫn còn dùng sức mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ. Hà Lan thầm phỉ nhổ chính mình không có chút tự chủ nào. Muốn anh cả đêm mà vẫn còn thấy chưa đủ.

Người nào đó cũng bị đánh thức, lười biết bắt lấy một bên ngực cô cầm trong tay rồi úp mặt vào ngực ngủ tiếp. Hà Lan định cùng anh nằm trên giường nhưng điện thoại đã kêu lên.

Cô bắt máy, trợ lý bên kia nói "Em sắp xếp xong rồi, 2h chiều nay tiến hành mổ ạ" "Được rồi, hôm nay chị không đến công ty. Em quản giúp chị"

Tắt máy, sau đó đánh thức người bên cạnh. "Dậy. đến bệnh viện chăm mẹ cậu, 2 giờ chiều nay mổ" Cái đầu đen trước ngực gật gật mấy cái, sau đó cắn lên núʍ ѵú cô, hút mạnh "Cảm ơn chị"

"Không cần như thế, chỉ cần mỗi ngày đút tôi ăn no là được" Nhất Lâm phối hợp với cô nói "Tất nhiên, cả miệng trên lẫn miệng dưới đều được ăn no"

Đứng trong nhà tắm đánh răng, Nhất Lâm nhìn hai người trên gương đều lõa thể. Anh nhìn sang bên cạnh thấy Hà Lan đang cúi xuống rửa mặt. Đưa tay ra bắt lấy bầu vυ" nắn bóp xong lại trườn xuống eo. Miệng đag ngậm kem đánh răng nói "Bụng chị to hơn hôm qua nhỉ" Hà Lan lườm lại anh rất dõng dạc đổ lỗi "Bụng to là vì cậu" NHất Lâm gật gù đồng ý.

Sau đó là cùng ăn sáng và rời khỏi nhà đến bệnh viện là lúc hơn 11 giờ trưa. Hà Lan không quên đưa cho anh một hộp giữ nhiệt lúc ra khỏi cửa. "Của mẹ cậu, cần gì thì nói tôi"



Nói xong cô còn cắn môi cậu một cái, Nhất Lâm ôm eo cô xuống sảnh. Vừa vào ghế sau, Hà Lan ngả đầu lên vai Nhất Lâm nhắm mắt "Tối qua thật sự rất tuyệt" Anh nắm lấy tay của Hà Lan đang để trên đùi cô, nắm tay để lên đùi mình. Yên lặng cho cô nghỉ ngơi.

Hà Lan đứng bên ngoài, Nhất Lâm đứng ngay cửa phòng bệnh nhìn cô. "Chị không vào sao" Hà Lan lắc đầu, cô ngồi xuống ghế bên cạnh "Tôi ở đây chờ cậu". NHìn mẹ anh không hiểu sao cô nhớ đến ba mẹ mình, Nhất Lâm thật sự rất tốt, rất hiếu thảo. Còn cô thì không như thế.

Hà Lan chuyển mẹ Nhất Lâm lên phòng VIP của bệnh viện, bác sĩ mổ là trưởng khoa có tâm và kinh nghiệm bậc nhất cả nước. Điều này làm cô thấy an tâm hơn vì không muốn để Nhất Lâm phai rlo lắng. Mới cùng anh nói chuyện ngày hôm qua, không biết sao cô lại tốn nhiều sức để mang lại thứ tốt nhất cho gia đình anh như thế. Hà Lan không hiểu nổi mình.

"Mẹ, con đến rồi, để con đút cháo cho mẹ" Nhất Lâm nhìn mẹ mình, anh thấy rất thương bà. Mắt bà không nhìn rõ được, đêu đã bị mờ đi rất nhiều và cực đau đớn. Cho mẹ ăn xog, anh thông báo là mình đã mượn được tiền để cho mẹ phẫu thuật mắt, mẹ dặn anh phải đối xử tốt với người đó và đừng lo cho bà.

Đúng 2 giờ, y tá vào phòng bệnh chuyện mẹ anh qua phòng mổ. Hà Lan ngồi chờ anh hơn 3 tiếng, sau đó lại chuyển qua phòng mổ chờ tiếp. "Chị mệt thì về nghỉ trước đi" Hà Lan lắc đầu, hai người sánh vai ngồi không nói tiếng nào nhưng cô biết Nhất Lâm rất lo lắng, cô không thể bảo anh đừng lo được. Ôm cánh tay anh vào ngực, gác cằm lên vai Nhất Lâm cùng chờ đợi.

Chờ khi ca phẫu thuật thành công, mẹ của Nhất Lâm được thay giác mạc mới. Những bọng nước sưng cộm ở mắt được giải quyết thì cô mới rời đi. "Cậu ở đây với mẹ đi. tôi về trước"

Nhất Lâm có chút mất mát nhìn Hà Lan rời đi, trước đó cô nhìn điện thoại nhắn tin với ai đó. Tâm trạng rât tốt, cậu nghe thấy cô cười nữa.