Chương 40
CHƯƠNG 40
Con ngươi vốn tối đen giờ phút này lại ánh ra quang mang sáng rực, nổi lên trong căn phòng hắc ám làm cho người ta sợ hãi, kính mắt không biết rơi ở đâu, thiếu đi ngăn cách của đôi kính, tôi lại không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Đáy mắt anh ta tràn ngập du͙© vọиɠ, đồng thời cũng vẻ điên cuồng, khuôn mặt tuấn tú khẽ nhếch lên nụ cười, vô cùng tà khí, tăng thêm một tia nguy hiểm.
Trái tim đập dồn dập, tôi cảm thấy mình đang ở trạng thái cực kỳ nguy hiểm, có một lần anh ta cũng trói hai tay tôi lại như vậy, sau đó làm việc ấy với tôi ở ngay trên đường, hiện tại đổi lại ở trên giường, anh ta lại không hề che lấp du͙© vọиɠ trắng trợn kia.
Tôi không khỏi nuốt nước miếng, phải nói gì đó mới được, anh ta đột nhiên trở nên thế này, nhất định là bị tôi chỉnh quá mức, anh ta bước vào ngõ cụt, khẳng định sẽ ngọc thạch câu phần, tôi cũng không phải tới đây để chết.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, anh ta lại bổ nhào vào người tôi, vén áo sơmi của tôi lên bắt đầu gặm cắn lên làn da tôi không chút lưu tình, cảm giác vừa đau lại tê xâm nhập toàn thân, tôi vội vàng mở miệng lôi kéo sự chú ý của anh ta.
“Anh Trữ Viễn!”
Cảm giác thế công trước ngực tạm dừng, tôi thả lỏng thở nhẹ, chỉ cảm thấy anh ta chậm rãi ngẩng đầu, chần chờ hỏi: “Em nhớ tôi?”
“Đương…” Lúc đang muốn nói đương nhiên nhớ rõ, mới phát hiện đáp án này không ổn, bởi vì mấy lần gặp mặt lúc trước, tôi hoàn toàn không nhận ra anh ta, trả lời như vậy có thể sẽ kí©h thí©ɧ anh ta, cho nên tôi vội vàng sửa miệng: “Lúc trước em không nhận ra anh, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp em liền nhớ ra.”
Nói thật ra, ảnh chụp trong phòng tối có quá nhiều, ngoài những ảnh chụp linh tinh anh ta chụp lúc bắt cóc tôi, còn có ảnh chụp tôi giống như biếи ŧɦái cuồng, đồng thời cũng có ảnh anh ta chụp trước đây, trong đó, chỉ có duy nhất một cái, là ảnh chụp chung với tôi.
Khó trách tôi nhìn thấy anh ta liền không thể quên được, bởi vì anh ta chính là anh lớn cùng chơi đùa với tôi và Vĩnh Khánh ở công viên trước đây, nhưng thời điểm này tôi không thích gọi người khác là anh, cho nên luôn gọi tên của anh ta, nhưng Vĩnh Khánh nói vậy không lễ phép, bất đắc dĩ mới thêm chữ anh vào.
Một khi nhớ tới, tất cả ký ức đều quay lại, còn nhớ rõ khi đó mỗi khi anh ta nghe thấy tôi gọi, đều sẽ cười dịu dàng sờ sờ đầu tôi, khi đó là giữa hè, bị ngón tay lạnh lẽo của anh ta vuốt ve cảm giác rất thoải mái, cho nên tôi rất thích được anh ta sờ.
Thấy cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, tôi hơi điều chỉnh lại tư thế, ngồi dựa ở bên tường, bắt đầu nói mục đích chủ yếu tôi đến đây.
“Nghe đây, tôi biết trước đây anh cường bạo tôi, ảnh chụp cùng phòng tối này đều là chứng cứ phạm tội, nếu tôi đến cục cảnh sát báo án, anh khẳng định phải ngồi tù vài năm.”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt nguy hiểm của anh ta nheo lại, lòng tôi nhảy dựng lên, anh ta sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ?
“Nhưng mà, tôi không có ý định đi báo cảnh sát.” Hô, may quá, ánh mắt khôi phục kích cỡ bình thường rồi.
Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi quyết định một hơi nói sạch những lời cần phải nói.
“Bởi vậy anh phải bồi thường tôi, bởi vì tôi thích anh, cho nên tôi sẽ đại nhân đại lượng tha thứ những chuyện lộn xộn mà anh đã làm với tôi, chỉ cần sau này anh cho tôi làm lại là được rồi, hơn nữa anh cũng chỉ có thể thích một mình tôi, không được quen bạn gái khác, lại càng không cho phép quen bạn trai khác, trước khi tôi thay lòng đổi dạ thì anh không thể thay lòng đổi dạ. Mặt khác, tôi không những nơi quá sạch sẽ, sau này không cần dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp như vậy, hơn nữa anh cũng không cần chụp trộm tôi, tôi có thể quang minh chính đại cho anh chụp.”
Lời muốn nói thật đúng là nhiều, nói xong tôi không khỏi thở dốc vài cái.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở của tôi, tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy mặt anh ta đang dại ra nhìn tôi, giống như vừa nghe nghìn lẻ một đêm vậy.
“Anh làm sao vậy?”
Nghe thấy tôi nói, anh ta thu lại biểu tình dại ra đó, ánh mắt chần chờ nhìn tôi. “Vừa rồi em nói cái gì?”
Nghe vậy, tôi không khỏi trợn trừng mắt. Hóa ra vừa rồi anh ta không hề nghe? Mệt tôi còn nói một chuỗi thật dài như thế, bây giờ còn muốn tôi lặp lại một lần?
“À, tôi nói, anh không được quen bạn trai bạn gái, hơn nữa không thể thay lòng đổi dạ trước, mặt khác…” tôi có hơi nhức đầu, kỳ thật tôi cũng không nhớ lắm vừa rồi mình nói cái gì, vì thế nói đại khái mấy phần trọng điểm, nhưng còn chưa nói xong đã bị anh ta ngắt lời.
“Câu trước.”
“Hả?” Tôi nghĩ nghĩ, nói lại: “Anh không được quen bạn trai bạn gái khác…” rồi lại bị ngắt lời lần nữa.
“Câu trước nữa.”
Tôi không khỏi nhíu mày, câu trước nữa, tôi nói cái gì? “Câu nào nhỉ, tôi nhớ ra rồi, tôi nói tôi đại nhân đại lượng tha thứ cho anh…” rồi lại bị ngắt lời lần thứ ba.
“Câu trước nữa!”
Đây là thứ mà người ta gọi là quá tam ba bận đây, tôi có chút buồn bực trừng anh ta, người này mắc chứng dễ quên còn nghiêm trọng hơn tôi, ý định khảo nghiệm trí nhớ của tôi sao?
Tuy là như thế, nhưng tôi vẫn dùng hết sức suy nghĩ nhớ lại, câu trước nữa tôi nói cái gì nhỉ?
“Đúng rồi.” Tôi nghĩ ra liền vui vẻ cười nói: “Tôi nói tôi thích anh ––– a!”
Còn chưa nói xong, một bóng đen đã bao phủ trước người tôi, tôi bị anh ta hung hăng đánh gục, hai tay bị trói chặt phía sau phát đau, trước mắt vòng vòng toàn sao, tôi cảm giác bị người ôm chặt lấy, một giọng nói có chút cuồng loạn, thêm phần hưng phấn vang lên trên đầu.
“Em thích tôi, em thích tôi thật không? Em thật sự thích tôi sao? Đúng, nhất định là thật, em chưa bao giờ nói dối, chết tiệt!” Anh ta giống người điên liên tục lẩm bẩm, tôi đang muốn ngắt lời anh ta, lại nghe thấy một tiếng rủa nhẹ, làm tôi bị dọa vội ngậm miệng, rất sợ anh ta bởi vì kí©h thí©ɧ quá độ mà phát bệnh.
Đôi tay đang ôm tôi bắt đầu cởϊ qυầи lót của tôi, thuận tiện vén áo sơmi của tôi lên, ngón tay lạnh lẽo dễ dàng luồn vào trong quần, lập tức cầm lấy phân thân của tôi, làm tôi sợ tới mức hô lên.
“Vào thời điểm này cư nhiên em lại nói nhưng lời đáng yêu như thế, tôi không muốn làm em bị thương, chết tiệt, vì sao em lại tới? Em có biết tôi chờ em bao lâu rồi không? Tiểu Vũ…” anh ta lẩm nhẩm hôn lên đầu nhũ nhô lên trước ngực tôi, dùng răng nanh tỉ mỉ gặm cắn, kí©h thí©ɧ đến đột nhiên làm cho tôi lấy lại tinh thần.
“Shit! Anh con mẹ nó lại đang làm gì, buông ra, tôi cũng không muốn bị anh đè, vừa rồi tôi nói là tôi muốn đè anh.” Thân thể không ngừng giãy giụa vặn vẹo, cố tình không thể thoát khỏi vòng tay của anh ta, kỹ xảo của tên khốn này thật con mẹ nó tốt.