- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Anh Nghĩ Là Anh Thích Em
- Chương 17: Đệ tử ra mắt sư phụ!
Anh Nghĩ Là Anh Thích Em
Chương 17: Đệ tử ra mắt sư phụ!
“Ai nói chúng ta sẽ thua ngay vòng đấu loại? Bản thân mình không có bản lĩnh còn tưởng người khác cũng vô năng như mình hay sao?” Trâu Ngọc Đào nghe không nổi nữa, thả quả bóng trên tay xuống đất nhịp nhịp vài cái rồi vẫy tay với Lưu Chiêu, “Đừng lãng phí thời gian nói chuyện với hắn nữa! Tưởng mình ngon chắc, chúng ta đi thôi!”
Bởi vì chiều thứ sáu tuần này sẽ diễn ra trận đấu bóng rổ của khối lớp Mười nên đội bóng rổ bọn họ không cần học tiết thể dục mà đi thẳng vào sân bóng để tập luyện. Cô Từ tiếp tục hướng dẫn những học sinh còn lại luyện tập ném rổ và dẫn bóng.
Tống Toa Toa học múa nên thân thể rất linh hoạt, khả năng phối hợp vận động tốt nên dù là ném rổ hay dẫn bóng cũng đều làm được.
Quý Hoài đứng bên nhóm nam sinh, nhìn cô bạn đối diện tay nhẹ nhàng nhịp bóng, lướt qua các vật cản rồi nhấc chân nhảy lên lưu loát ném, quả bóng ở giữa không trung bay thành một đường parabol rơi vào giữa rổ.
Nữ sinh xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, cô ném bóng xong liền xoay người lại, giơ tay hình chữ V cười nháy mắt với những nữ sinh khác. Nụ cười sáng sủa tươi mát như một đoá hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời.
Tim Quý Hoài bỗng đập thình thịch, đôi mắt anh dõi theo bóng dáng cô không thể dời đi.
Không còn dáng vẻ đần đần khi nằm úp sấp trên mặt bàn lúc làm bài không được, Tống Toa Toa trên sân thể dục là cá bơi trong nước, một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô cũng ngập tràn sức sống, tựa như trong từng động tác đều mang theo một điệu múa có quy luật, đẹp đến rung động lòng người.
Tiết tự học buổi tối.
Tống Toa Toa lại đầu bù róc rối vật lộn với mớ bài tập, lần này là môn Địa lý, cô sắp bị đống kinh tuyến vĩ tuyến của Trái Đất làm cho hôn mê rồi.
Nhìn thấy cô ôm tập cắn bút, Quý Hoài biết ngay cô lại không làm được bài tập.
Mấy ngày nay, không biết vì nguyên nhân gì, Tống Toa Toa nỗ lực học tập đến khó hiểu. Trừ lúc đi toilet, hầu như cả ngày cô đều ở trong lớp học tập.
Nhưng chuyện càng kỳ quái hơn đó là cho dù một ngày cô có cắn bút tới hơn hai mươi lần thì cô cũng không thèm hỏi anh lấy một câu.
Dạo này cũng ít nói chuyện với anh.
Chẳng lẽ anh đã chọc giận cô rồi?
Quý Hoài suy nghĩ vài giây rồi quyết định gõ lên bàn Tống Toa Toa, thấp giọng hỏi: “Cậu không biết làm bài nào, có cần tôi chỉ cho không?”
Tống Toa Toa hơi do dự, vốn định từ chối nhưng nhìn cái đề bài khiến người đau đầu kia nên đành thoả hiệp. Cô đẩy sách bài tập qua, chỉ vào đề bài, bất lực nói: “Tớ không biết làm bài này nè.”
Quý Hoài nhìn cô: “Nếu không biết làm tại sao không hỏi tôi?”
Tống Toa Toa gãi má, không muốn thừa nhận cô sợ nghe anh giảng vẫn không hiểu sẽ rất mất mặt, thế nên tùy tiện nói một lý do: “Cậu đến bóng rổ cũng không muốn chơi vì sợ chậm trễ việc học, tớ sợ cứ hỏi cậu hoài sẽ làm mất thời gian của cậu.”
Quý Hoài trầm mặc hai giây: “Chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu, chỉ bài cho cậu vẫn được mà.”
Tống Toa Toa ngây ngốc gật đầu, nghe anh giảng bài.
“Đây là kinh tuyến gốc, cũng chính là đường kinh tuyến 0 độ, nó vuông góc với đường xích đạo…” Quý Hoài giảng bài không nhanh không chậm, trước tiên nói tới khái niệm, sau đó chỉ ra điểm chính của đề bài, giải thích từng bước lớp lang, nhanh chóng dẫn đến đáp án.
Tống Toa Toa theo hướng dẫn của anh, chỉ nghe một lần đã hiểu ra.
Tống Toa Toa rất nỗ lực, tiếp tục hỏi Quý Hoài thêm hai đề, thế là mớ bài tập Địa lý làm cô bối rối nửa ngày đã được giải quyết nhẹ nhàng.
Tống Toa Toa thoả mãn ôm sách bài tập, cô cảm thấy Quý Hoài giảng bài vô cùng dễ hiểu, còn dễ hiểu hơn lúc chú cô giảng bài trên lớp. Chẳng lẽ đây là sự lợi hại của học bá siêu cấp?
Lấy trong cặp ra một viên thạch trái cây vị thơm đặt lên bàn Quý Hoài, Tống Toa Toa nịnh nọt nói: “Cảm ơn cậu đã giảng bài cho tớ nha, đây là quà cảm ơn!”
Quý Hoài nhìn phần quà cảm ơn, khẽ mỉm cười: “Sao dạo này nỗ lực học tập quá vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Sao cậu biết hay vậy?” Tống Toa Toa thật kinh ngạc, cảm giác của người này thật là nhạy bén!
“Tôi thấy cậu cả ngày chỉ biết có học tập, cứ như đang ôn thi đại học, nên thấy hơi khác thường.”
“Còn khó hơn ôn thi đại học nữa!” Tống Toa Toa thở dài, nhỏ giọng than, “Tớ muốn thi vào trường nghệ thuật để học múa, nhưng người nhà bắt tớ trong kỳ thi cuối học kỳ một phải được hạng hai mươi, nếu không phải từ bỏ ý định học múa mà chú tâm vào học văn hoá.”
“Cậu còn biết múa nữa à?” Quý Hoài nhìn cô đánh giá.
Tống Toa Toa vểnh đuôi lông mày: “Sao hả, không thấy trên người tớ tràn ngập vi khuẩn nghệ thuật à?”
Quý Hoài nhịn cười, thản nhiên nói: “Muốn được hạng hai mươi trở lên, có phải là hơi khó với cậu?”
Lông mày vừa mới vểnh lên lại chậm rãi hạ xuống, Tống Toa Toa phồng má, cố cứu vãn chút tự tôn: “Thật ra tớ là loại người rất có tiềm lực đó nha, một khi bùng nổ, hậu quả không dám tưởng tượng à!”
“Nhìn thấy rồi.” Quý Hoài gật đầu, rũ mắt nhìn cô, “Gọi một tiếng sư phụ, tôi dạy cậu.”
“Sư phụ?” Tống Toa Toa giật mình.
“Đây là lễ bái sư.” Quý Hoài đặt viên thạch trái cây ở giữa hai người, “Gọi một tiếng sư phụ, tôi giúp cậu vào được hai mươi hạng đầu.”
Đây đúng là một lời dụ dỗ thật lớn, Tống Toa Toa liền nghĩ đến mấy câu quảng cáo của các lớp luyện thi: “Giáo viên một kèm một, đi thi bao đậu, muốn học môn gì có dạy môn đó, đảm bảo hữu hiệu, đóng học phí xong miễn trả lại?”
Quý Hoài không nhịn được cười: “Nếu cậu không vào được hai mươi hạng đầu, tôi trả lại cậu một trăm viên thạch trái cây.”
Đây là một khoản làm ăn không cách nào lỗ, Tống Toa Toa lập tức chìa tay ra: “Đệ tử ra mắt sư phụ!”
……
Từ khi gia nhập vào sư môn của Quý Hoài, Tống Toa Toa không còn sầu khổ khi làm bài tập nữa. Cứ bài nào không biết làm đều sẽ có sư phụ chuyên nghiệp giảng dạy, hiệu quả không hề thua kém các thầy cô trên lớp.
Không chỉ có như vậy, hàng ngày Quý Hoài đều sẽ dành ra một giờ cuối cùng trong tiết tự học buổi tối để giảng bài trong sách giáo khoa cho Tống Toa Toa. Đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên, Quý Hoài tổng hợp kiến thức viết xuống thành hình kim tự tháp, từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất, không bỏ sót một chút kiến thức nào.
Tống Toa Toa mỗi khi nghe giảng đều hai mắt toả sáng, trong lòng cảm động không thôi.
Để cảm ơn Quý Hoài, Tống Toa Toa thường xuyên mang một ít đồ ăn ngon cho anh, gọi là quà nhập học tặng cho sư phụ. Nhưng Quý Hoài lại không chịu lấy, anh nói không thích ăn quà vặt, chỉ cần cô chăm chỉ học tập cho tốt là được.
Tống Toa Toa không đem quà vặt cho anh nữa, chỉ yên lặng ghi tạc trong lòng. Quý Hoài là thật tình muốn tốt cho cô nên mới dốc sức giúp đỡ cô như vậy, cô cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có người bạn ngồi cạnh là anh.
Thấm thoát đã đến thứ sáu, tiết ba tiết bốn buổi chiều là giờ thể dục, cũng là lúc cuộc thi đấu bóng rổ đầu tiên của khối lớp Mười diễn ra.
Tuy rằng tất cả mọi người đều biết đội bóng rổ lớp họ thực lực yếu nhất, rất có thể sẽ rớt ngay trận đầu, nhưng ai cũng chuẩn bị thi đấu rất nghiêm túc.
Lưu Chiêu, Trâu Ngọc Đào và các đội viên còn lại mỗi ngày đều dành thời gian để luyện tập, lớp trưởng Lục Dao và các cán sự lớp bận tới bận lui chuẩn bị nước khoáng, khăn lông, bao tay linh tinh cho đội bóng rổ, ngoài ra còn làm biểu ngữ và băng rôn cổ động cho đội, không quên động viên các bạn nữ lập đội cổ động, cả đội mặc váy ngắn trông cũng khá giống đội cổ động chuyên nghiệp.
Tống Toa Toa bởi vì quá cao nên không tham gia đội cổ động. Nhưng Lục Dao nhờ cô dạy cho đội cổ động các động tác vũ đạo đơn giản để làm nóng không khí thi đấu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Anh Nghĩ Là Anh Thích Em
- Chương 17: Đệ tử ra mắt sư phụ!