Đường Minh Dã liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy một dãy số xa lạ, anh nhấc máy lên trả lời cuộc gọi.
Sau khi kết nối, anh nghe thấy giọng nói của Đường Hồi, liền ném điện thoại trực tiếp cho Từ Cẩm.
Từ Cẩm đoán là Đường Hồi đang gọi điện, mím môi, cầm điện thoại lên rồi xuống xe.
Đi được một đoạn, dừng lại trước cột đèn đường, Từ Cẩm hít một hơi thật sâu: “Đường Hồi.”
Giọng điệu Từ Cẩm cứng ngắc.
Đường Hồi nghe giọng điệu của cô có gì đó không đúng, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ hỏi: “Cẩm Cẩm, sao anh không liên lạc được với em?”
Từ Cẩm im lặng nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đường Hồi vẫn không để ý nhiều, có lẽ đang vội, không cho Từ Cẩm quá nhiều thời gian để trả lời, vội vàng nói ra điều muốn nói: “Cẩm Cẩm , là như thế này, tình huống của bạn anh cũng không được lạc quan lắm, anh phải ở lại đây với cô ấy vài ngày, mấy ngày nay anh sẽ không về. Tín hiệu ở đây không tốt lắm, đôi khi anh có thể không trả lời được khi em gọi cho anh. Đừng lo lắng nếu em không gọi được. Nhân tiện, em xem phim xong chưa? Xem phim xong để Minh Dã đưa em về, muộn như vậy, anh lo em ở một mình, anh..."
“Anh thật sự đang ở bệnh viện à?” Từ Cẩm ngắt lời.
Giọng điệu của Đường Hồi vẫn không thay đổi: “Đương nhiên.”
Từ Cẩm bình tĩnh hỏi: “Người bạn nào của anh bị bệnh, tối nay em có gặp người đó không?”
“Không,” Đường Hồi nhanh chóng phủ nhận, “Em chưa từng gặp, đó là một người bạn khác, một người đàn ông. Anh ấy không có bạn bè, không có gia đình ở đây, chỉ có anh mới có thể chăm sóc anh ấy, nếu không anh ấy ở đây một mình thì thật đáng thương. Em có thể hiểu cho anh không, Cẩm Cẩm."
"Em tới bệnh viện thăm anh ấy, anh ấy đáng thương như vậy.”
"Không cần." tốc độ nói của Đường Hồi đột nhiên tăng nhanh: "Hôm nay anh có việc phải làm, tạm thời không nói cho em biết, em bảo trọng, hai ngày nữa anh sẽ quay lại cùng em, như vậy đi."
Đường Hồi cúp điện thoại.
Từ Cẩm nhìn màn hình điện thoại tắt đi, chậm rãi chớp mắt.
Một người lớn cùng một đứa trẻ đi ngang qua đây, đứa trẻ bước đi khập khiễng, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cô.
Cô mím môi nhưng không lộ ra nụ cười.
-
Bên kia, sau khi Từ Cẩm rời đi, trên xe chỉ còn lại Đường Minh Dã và Đường Kiếm Nguyệt.
Đường Kiếm Nguyệt tò mò: “Anh ơi, em gái lúc nãy là ai?”
Đường Minh Dã không kiên nhẫn sửa lại: “Chị.”
Đường Kiếm Nguyệt : “Được rồi, chị. Chị gái lúc nãy là ai?”
Đường Minh Dã có chút dự: “Bạn của tôi.”
Mối quan hệ của Đường Hồi và Từ Cẩm rõ ràng là gần gũi hơn nhưng anh không đề cập đến điều đó.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Đường Kiếm Nguyệt kiên trì hỏi.
Đường Minh Dã: “Không phải việc của cậu.”
Đường Kiếm Nguyệt: “Không phải việc của em.”
Đường Kiếm Nguyệt nói: “Chị gái này xinh đẹp như vậy, em muốn đuổi theo cô ấy, nếu cô không thích thì em thì em sẽ theo đuổi cô ấy đến khi cô ấy thích em. Nhưng em phải chắc chắn. Nếu anh thực sự yêu cô ấy, em sẽ không theo đuổi cô ấy, em là ai? Em vẫn có điểm mấu chốt về đạo đức, em không giống những người không có đáy line, ai muốn giành được tình yêu..."
“Cút.” Đường Minh Dã bỗng nhiên mắng.
Đường Kiếm Nguyệt: "?"
Đường Minh Dã: "Được rồi, cậu trở về đi, cậu thật phiền phức."
"..." Đường Kiếm Nguyệt muốn nói mấy câu, thấy anh trai cậu tựa hồ thật sự bị cậu chọc tức, cậu cong môi, chửi thầm bước xuống xe.
Từ nhỏ cậu chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng cậu sợ nhất là Đường Minh Dã, bởi vì Đường Minh Dã thật sự có thể đánh bại cậu, mà chỉ có Đường Minh Dã trong nhà bọn họ mới có thể đánh bại cậu, cũng không phải loại đánh nhau nhỏ mọn đó.
Đường Minh Dã vốn là người giỏi đánh nhau, có thể tùy ý đánh người khác.
Huống chi khi cậu bị Đường Minh Dã đánh, mẹ cậu cũng không lên tiếng thay cậu.
Nhớ lại trải nghiệm bi thảm khi bị Đường Minh Dã đánh khi còn nhỏ, Đường Kiếm Nguyệt khó chịu bước nhanh hơn.
Nhưng Đường Minh Dã lúc tốt thật sự là người tốt, khi cậu gặp khó khăn, Đường Minh Dã luôn đứng ra bảo hộ cậu rất chu đáo.
Nếu không, lúc cậu mới tỉnh ngủ cũng sẽ không ra đón Đường Minh Dã, kỳ thực chỉ là gọi điện thoại mà thôi.
“Cút lại đây.” Đường Minh Dã hạ kính xe xuống, lại gọi cậu.
Đường Kiếm Nguyệt nghiêng người: "Anh..."
Đường Kiếm Nguyệt cho rằng lương tâm của Đường Minh Dã đã trỗi dậy và muốn giữ cậu lại.
“Nếu không muốn chết thì tránh xa cô ấy ra.” Đường Minh Dã cảnh cáo.
"..." Đường Kiếm Nguyệt mở miệng, lại không có thời gian đáp lại.
Đường Minh Dã đóng lại cửa sổ xe: “Cút đi.”
Đường Kiếm Nguyệt nhìn kính cửa sổ xe được đóng chặt trước mặt, muốn mắng nhưng không dám.
-