"Ồ." Từ Cẩm nghĩ rằng Đường Hồi có chuyện gì đó muốn nói với Đường Minh Dã, vì vậy cô không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, cô chạm vào Đường Minh Dã và ra hiệu cho Đường Minh Dã trả lời điện thoại.
Đường Minh Dã không nhìn Từ Cẩm mà thay vào đó là nhận điện thoại.
“Có chuyện gì?” Đường Minh Dã hỏi。
Đường Hồi rõ ràng đã quen với thái độ khıêυ khí©h của Đường Minh Dã, và không ngại: "Minh Dã, vừa rồi cảm ơn cậu. Còn ngày hôm qua, cảm ơn cậu đã đến đón Cẩm Cẩm."
Đường Minh Dã hừ lạnh một tiếng.
Đường Hồi tựa hồ không có nghe thấy lời này, ngữ khí vẫn như cũ: "Tôi ở nơi này có chút việc, không thể tới, lát nữa cậu đưa em ấy về nhà đi? Đã muộn như vậy, bên kia náo loạn, tôi không yên tâm nếu để em ấy ở đó một mình."
“……”Đường Minh Dã không nói chuyện。
Đường Hồi: "Hôm khác mời cậu ăn cơm."
“……”vẫn không có ai trả lời。
Đường Hồi xoa xoa thái dương, muộn màng nhắc nhở thêm mấy câu với người không biết nói chuyện và vô cảm như Đường Minh Dã.
Ngay cả Từ Cẩm với tính cách tốt như vậy trước đây cũng sẽ bị Đường Minh Dã chọc giận.
Phải biết là, Từ Cẩm hiếm khi nổi nóng với bất cứ ai.
Mặc dù Đường Minh Dã ngày hôm qua đã đến đón Từ Cẩm, nhưng đó chỉ là một ý thích bất chợt, điều đó không có nghĩa là hôm nay cậu ấy sẽ sẵn sàng đưa cô ấy về.
Chắc là do hai ngày qua có quá nhiều chuyện khiến anh đau đầu nên mới nghĩ đến việc nhờ Đường Minh Dã giúp đỡ.
Đường Hồi : "Được rồi, nếu cậu không tiện cũng không sao, tôi ..."
Cùng lúc đó, Đường Minh Dã: "—ừm."
Đường Hồi : "Cái gì?"
Đường Minh Dã lạnh lùng nói, "Tôi nói được."
Đường Hồi không ngờ Đường Minh Dã lại đồng ý với mình, anh hoàn toàn bất ngờ.
Anh đang định nói thêm vài câu cảm ơn Đường Minh Dã đã sẵn lòng giúp đỡ anh, thì khóe mắt anh thoáng thấy một bóng người đi ra từ gian hàng phía sau.
Đường Hồi: "Được rồi, vậy đi, hãy chăm sóc em ấy."
Đường Minh Dã chưa kịp trả lời, Đường Hôi đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Đường Minh Dã nhìn màn hình điện thoại tối đen, không nói nên lời, vẻ mặt không thể giải thích được.
“Nói xong rồi?” Từ Cẩm cũng nghiêng người nhìn điện thoại.
Đường Minh Dã ậm ừ, lạnh lùng trả điện thoại cho cô.
Từ Cẩm lấy lại điện thoại, tò mò hai người họ đã nói những gì.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đường Minh Dã, cô nuốt lại những gì mình muốn hỏi.
Trong phút chốc, không ai nói gì.
Yên lặng trong giây lát.
“Vừa rồi cảm ơn.” Từ Cẩm nhàm chán nhìn trái nhìn phải, khi cúi đầu mới chú ý tới đôi giày bẩn của mình, mới muộn màng nhớ tới vừa rồi cảm ơn Đường Minh Dã đã đưa cô ra khỏi đám đông.
Nếu không có anh, cô chắc chắn đã bị giẫm lên vài lần.
Sau khi nói lời cảm ơn, Từ Cẩm nghĩ, ai ngờ có ngày này, ai ngờ có ngày cô sẽ gặp Đường Minh Dã, lần nào cũng lễ phép cảm ơn.
Hai người họ trước đây chưa bao giờ cảm ơn nhau.
Trong lòng âm thầm cảm thấy nhân sinh khó lường, Từ Cẩm chuẩn bị rời đi.
Cô chưa có đủ niềm vui, cô chưa được xem màn trình diễn pháo hoa.
“Tôi đi trước, tạm biệt!” Từ Cẩm vẫy vẫy tay với Đường Minh Dã, cũng không đợi anh lại nói lời từ biệt, xoay người rời đi.
Tiếng ồn ào cãi cọ đã biến mất từ
lâu, đám đông đã được sơ tán, như không có chuyện gì xảy ra, chợ đêm đã trở lại cảnh thường ngày, náo nhiệt và trật tự.
Từ Cẩm đi cùng hướng với khi cô đến.
"Đợi đã." Đường Minh Dã gọi để ngăn cô lại.
Từ Cẩm không hiểu nên quay người lại.
Đường Minh Dã vẫn là bộ dáng lãnh đạm như cũ, ngữ khí không chút lên xuống: "Tôi đưa cô trở về."
Dừng một chút, anh mặt không chút thay đổi bổ sung: "Anh ta nhờ."
Từ Cẩm nhanh chóng nhận ra rằng "anh ta" mà Đường Minh Dã đang nhắc đến chính là Đường Hồi.
Hóa ra Đường Hồi muốn gặp Đường Minh Dã là để nói về điều này.
Từ Cẩm không biết nên nói cái gì, trong lòng tâm tình phức tạp.
Vừa rồi chính Đường Hồi chủ động đề nghị đến đón cô, nhưng bây giờ anh lại nhờ người khác đưa cô về.
Trước khi để người khác đưa cô về, anh cũng không hỏi ý kiến của cô, cũng không thông báo cho cô biết.
Từ Cẩm không muốn nghĩ đến những điều xấu, cô chỉ hơi thất vọng.
“Không cần.” Từ Cẩm lắc đầu từ chối, “Tôi muốn chơi thêm một lát.”
Cô xoay người tiếp tục đi.
Đi được vài bước, cô cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại, quay người lại.
Đường Minh Dã đi theo sau cô không xa không gần.
“?” Từ Cẩm khó hiểu.
“Để tôi chăm sóc cô.” Đường Minh Dã cứng ngắc nói: “Anh ấy nói rồi.”
Từ Cẩm: “…”
......