Chương 1

Từ Cẩm đã đến Thành phố A ngay khi kỳ nghỉ hè kết thúc để tạo bất ngờ cho Đường Hồi.

Một tuần nữa là sinh nhật của Đường Hồi, cô sẽ tổ chức sinh nhật cho Đường Hồi hàng năm, đây cũng là thỏa thuận giữa hai người.

Bọn họ đã rất lâu không gặp mặt rồi.

Không những đã lâu không gặp mà còn ít liên lạc, cuộc gọi cuối cùng là từ một tháng trước.

Lần đó nói chuyện cũng không lâu, Đường Hồi hoàn toàn là một mình nói chuyện.

Đường Hồi nói rằng anh rất bận, đang đàm phán một dự án quan trọng, và anh sẽ ngày càng bận rộn hơn trong tương lai, xin cô hiểu cho anh.

Anh cũng nói rằng anh từ sớm đã rất muốn gặp cô, làm xong việc nhất định sẽ ở bên cô, cùng cô đi du lịch, đi trượt tuyết và cắm trại trên sa mạc để ngắm sao.

Sau đó, Đường Hồi cũng chưa liên lạc lại với Từ Cẩm.

..........

Trời tối rất nhanh.

Đứng trước cửa nhà của Đường Hồi, Từ Cẩm liếc nhìn số nhà, xác định địa chỉ chính xác rồi bấm chuông cửa.

Chờ bên trong mở cửa, cô lấy son bóng trong túi ra, đối mặt với màn hình điện thoại di động tối đen, thoa lại một lớp mỏng với những chuyển động quen thuộc.

Tiếng bước chân bên trong vang lên qua cửa.

Cô nghe thấy, cất thỏi son bóng trở lại túi.

Tưởng tượng Đường Hồi bất ngờ nhìn thấy cô có thể bày ra biểu cảm kinh ngạc, Từ Cẩm không khỏi nở nụ cười.

Khi cô cười, có hai lúm đồng tiền nông trên má.

Cánh cửa mở ra.

Nhìn người xa lạ trước mặt, Từ Cẩm ngẩn ra.

......

Đường Hồi đã sớm chuyển ra ngoài, vào ngày anh chuyển ra ngoài, có vài người đến đón anh, chiếc xe mà nhóm người đi khi rời đi rất đắt tiền.

Tất cả những điều này đều do bạn cùng phòng cũ của Đường Hồi kể lại - tức là người đã mở cửa cho Từ Cẩm.

Bạn cùng phòng do dự nhìn Từ Cẩm, tựa hồ còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lại không nói.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng anh ấy chỉ mời Từ Cẩm vào và nói rằng anh ấy có thể giúp liên lạc với Đường Hồi.

Từ Cẩm lịch sự từ chối.

Trời tối hẳn.

Từ Cẩm bước vào một quán cà phê và gọi một cốc sữa nóng cho mình.

Đã muộn, và có rất ít người trong quán cà phê.

Cô nghĩ, cô có nên gọi cho Đường Hồi.

Kể từ khi Đường Hồi nói với Từ Cẩm rằng anh đang bận, Từ Cẩm không bao giờ chủ động gọi cho Đường Hồi nữa.

Cô không những không gọi điện mà còn ít gửi tin nhắn, không muốn làm phiền anh.

Nếu là trước đây, kho cô gặp con mèo mập dưới ký túc xá, cô sẽ chụp ảnh và chia sẻ với anh, khi cô thấy bầu trời đặc biệt trong xanh, cô sẽ chụp ảnh và chia sẻ với anh, khi cô leo lêи đỉиɦ núi và tình cờ gặp hoàng hôn, cô cũng sẽ chụp ảnh và chia sẻ chúng với anh.

Gần đây không còn nữa.

Sự thật đã chứng minh rằng Đường Hồi thực sự bận rộn.

Từ Cẩm đã đăng những thứ này lên bình luận, và Đường Hồi chưa bao giờ nằm

trong số nhiều người thích và bình luận.

Lúc này, Từ Cẩm gọi điện thoại cho Đường Hồi, rất lâu sau Đường Hồi mới bắt máy.

"Cẩm Cẩm?"

Giọng Đường Hồi hơi trầm xuống.

Có lẽ là bởi vì đã lâu không có nghe được giọng của anh, Từ Cẩm lần đầu tiên nghe được liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Đường Hồi: "Sao lại gọi vào giờ này? Mới tan học sao? Hôm nay có nhiều tiết không?"

Giọng điệu của anh vẫn như trước, vẫn dịu dàng như vậy.

Thái độ của Đường Hồi đối với Từ Cẩm luôn luôn nhẹ nhàng.

Từ Cẩm nhíu mày: "Em không có đi học, là nghỉ hè."

Đường Hồi: "Nghỉ hè rồi? Chà, đến kỳ nghỉ hè rồi, anh bận đến mức quên cả thời gian. Hai ngày nữa anh sẽ tranh thủ quay lại trấn Đông Hồ mua cho em một sợi dây chuyền, đến lúc đó sẽ đưa cho em, em sẽ thích. "

“Không cần đâu, anh Đường Hồi,” Từ Cẩn hào phóng nói: “Em hiện tại ở thành phố A, tới thăm anh. Nhưng anh chuyển nhà từ khi nào? Sao không nói với em, em từ bạn cùng phòng của anh mới biết được, anh đã chuyển đi đâu? Nhà họ Đường? "