Tối hôm ấy, trở về nhà cô mệt mỏi ngã người xuống giường mà nhắm mắt l ại. Mạc Kiên thấy cô như vậy cũng không nói gì chỉ im lặng đắp chăn lại cho cô rồi xuống nhà nấu cho cô tô cháo thịt.
Bảo Bảo biết mẹ bị bệnh nên vội chạy lên phòng gõ cửa bước vào nắm lấy tay mẹ, nhóc nhẹ nhàng đặt lên tay mẹ một nụ hôn
-Mẹ, mau khỏe nha mẹ!!
-. . .
Bảo Bảo ngồi lấy khăn đắp lên trán cô. Lâu lâu còn đưa tay lên cảm nhận nhiệt độ cho cô. Mạc Kiên nấu xong cháo liền mang lên phòng
-Mẹ chưa dậy sao con?
-Dạ.
Anh khẽ gật đầu tiến lại đỡ cô dậy. Tay đặt lên trán cô cảm nhận nhiệt độ. Thấy cô đã đỡ sốt hơn ban chiều nên lòng cũng yên tâm hơn
-JenLis!!
-Hửm??
-Dậy ăn chút gì đã!!
Anh đỡ cô ngồi dựa vào vai mình. Đút cho cô vài muỗng cháo, lâu lâu lại dùng má cọ cọ lên đầu cô cảm nhận nhiệt độ
-Hạ sốt rồi, nghỉ một lát nữa là ổn!!
-Ưʍ. . .
Bảo Bảo sau khi thấy mẹ ngủ rồi mới về phòng. Mạc Kiên nhìn cô trên giường khẽ thở dài, dọn dẹp mọi thứ, anh tắm rửa xong xuôi mới ra ngoài nằm cạnh cô.
Nhiên Nhiên khó chịu xoay người ôm lấy anh, tìm được hơi ấm mình cần cô mới an yên đi vào giấc ngủ. Mạc Kiên có chút sững sờ nhưng rồi khóe môi cũng cong lên một nụ cười mà đưa tay ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Nhiên Nhiên đã hết sốt liền có thể vui vẻ quấy nhiễu anh. Cô ôm anh khư khư bên mình như hình với bóng
-Mạc Kiên!!
-Làm sao?
-Em. . .
Mạc Kiên chỉnh xong cà vạt liền nhíu mày quay lại nhìn cô. Nhiên Nhiên như chớp được thời cơ mà kiễng chân lên để môi chạm môi anh. Cô nhẹ nhàng mυ"ŧ nhẹ để bốn cánh môi cảm nhận rõ nhất về cảm giác. Mạc Kiên trợn tròn mắt nhìn cô, đầu môi cảm nhận rõ được vị ngọt ngào khó tả.
-Em về YB hay qua tập đoàn tôi?
-Về YB!!
Anh có chút không cam lòng, anh chính là đang vô cùng ủy khuất nhưng chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng gật đầu một cái rồi rời đi. Nhiên Nhiên theo anh xuống gara, được anh chở tới tập đoàn nên cô có chút vui vẻ làm việc khiến nhân viên cũng nhẹ nhàng thở phào. Thư ký của cô bước vào, trên tay là hợp đồng giữa YB và Trần Thị
-Giám đốc, hợp đồng này. . .
-Xé đi!!
-Dạ?
Cô đang tập trung nhìn màn hình vi tính cũng phải nhướn mày ngước lên nhìn người thư ký khiến anh ta lạnh cả sống lưng
-Cậu ý kiến gì sao?
-Dạ không. . .chỉ tại. . .
-Ra ngoài!!
-. . .v. . .vâng. . .
-Trưa nay, chuẩn bị xe cho tôi!!
-Dạ giám đốc!!
Cô quay lại với công việc. Chỉ chốc lát đã là giờ ăn trưa. Cô tắt máy bước xuống gara mà phóng tới tập đoàn anh. Bước vào bên trong thấy anh đang tập trung làm việc đến quên ăn khiến cô nhăn mày lên cau có
-Mạc Kiên!!
Anh lúc này mới ngước mắt lên, ánh mắt không chứa nhiều cảm xúc thoáng nhìn qua cô
-Lần sau vào nhớ gõ cửa!!
Cô thật sự muốn bốc hỏa với anh mà. Nếu không phải anh mất trí nhớ thì cặp mắt ban nãy đã rơi ra khỏi mắt anh khi nào không hay rồi. Nhiên Nhiên lại phải tự nhủ bản thân rằng "phải nhịn, phải nhịn!!" Bước lại phía anh cô khẽ lên tiếng
-Xin lỗi, đi ăn trưa thôi!!
-Không ăn.
-. . .
Nhiên Nhiên nhướn vai quay người ra khỏi phòng. Một lát sau liền quay lại với hai phần cơm đặt trên bàn anh
-Ăn đã!!
-Không!!
-Tôi hỏi anh có ăn hay là không??
Nhiên Nhiên nghiêm nghị nhìn anh khiến anh thở mạnh ra tiến lại bàn tiếp khách ngồi xuống ăn cùng cô. Nhiên Nhiên chép miệng rõ là nhẹ không ưa lại ưa nặng.
Tối hôm ấy, Nhiên Nhiên nằm trên giường với bộ váy ngủ hai dây màu đỏ mà lướt điện thoại. Mạc Kiên tắm xong liền không đái hoài tới cô mà lên giường nhắm mắt lại.
Nhiên Nhiên nằm xuống ôm lấy anh. Cô vô tư nhắm mắt ngủ mà chẳng hề hay biết có người đang rạo rực cả cơ thể chỉ vì bộ ngực của cô đang dán trên lưng anh lâu lâu cô lại ngựa nguậy khiến bộ ngực càng thêm ma xát trên lưng anh.
Mạc Kiên thở hắt quay người lại cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi cô khiến Nhiên Nhiên vội mở mắt, tay đẩy anh ra
-Ưʍ. . .anh làm gì vậy?
-Tôi đã cố tình lơ em, vậy mà em còn quyến rũ tôi?
-Ai. . .quyến rũ gì cơ. . .
-Em nói xem!!
Nói rồi anh đưa tay luồn vào bên trong váy ngủ cô. Ôm trọn một bên ngực trong lòng bàn tay anh thỏa sức xoa nắn, cúi xuống gặm nhấm chiếc cổ trắng ngần của cô khiến cô ưỡn cong người nhìn anh
-Kiên. . .ưʍ. . .đừng cắn. .
Anh đưa tay kéo một bên áo cô xuống để một bên hồng đào lộ rõ mồm một trước mặt mà thỏa thích li*m m*t
-ưʍ. . .Kiên. . .
Chẳng biết từ khi nào mà cả hai cơ thể đã chẳng còn mãnh vải che thân. Tiếng rêи ɾỉ hòa quyện tiếng thở dốc. Đêm đó chẳng biết họ đã cuồng nhiệt như nào, chỉ biết tới tận gần sáng cả hai mới chìm vào giấc ngủ.