Giờ ra chơi, Nhiên Nhiên bỗng chốc thấy có chút nhàm chán. Đứng dậy tiến ra ngoài, ánh mắt Mạc Kiên nhíu lại nhìn theo cô. Đến cửa lớp, Nhiên Nhiên bất ngờ bị một cậu trai chặn lại
-Nhiên Nhiên!!
-Hả. . .ai cơ? Cậu gọi mình sao??
Cậu trai đứng thẳng người mạnh dạn gật đầu. Đưa tới trước mặt cô một hộp quà màu hồng mà mím chặt môi một lát
-Nhiên Nhiên. . .có lẽ cậu không biết tớ. . .tớ. . .tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nha!! Tớ thật sự đã để ý cậu lâu lắm rồi. . . tớ. . .cho tớ một cơ hội được không?
-Tớ. . .tớ. . .
Nhiên Nhiên vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
*đùng*
Tiếng bàn ghế vang lên, cô quay lại theo phản xạ mà nhìn vào lớp. Mạc Kiên với ánh mắt bắn ra lửa mà nắm cổ áo cậu bạn bàn dưới
-Ai cho phép cậu đạp lên giày tôi hả?
-Tớ...tớ xin lỗi...
Cậu trai kia lắp bắp nhìn anh, khuôn mặt lúc này của anh đáng sợ đến mức chẳng ai muốn lại gần. Nhiên Nhiên lập tức cúi người xin lỗi cậu bạn rồi chạy vào lớp
-Mạc Kiên, cậu sao lại ăn hϊếp bạn bè vậy hả?
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt tức giận vẫn còn đó. Hừ nhẹ một cái anh lướt ngang qua cô khiến cô khó hiểu mà gắt nhẹ
-Này, thái độ gì vậy hả?
Quay lại với cậu trai kia, cô chỉ nhìn cậu thở dài mà bước về chỗ.
Mạc Kiên bước xuống sân sau, ánh mắt khó chịu đến mười phần, một bàn tay đặt lên vai anh rồi ngồi xuống cạnh đó
-Ghen sao?
-Không phải chuyện của cậu!!
-Này, ban nãy cậu siết cổ tôi đến sắp tắt thở đấy!! Tôi mà chết cậu nói xem ai dám chơi với cậu?
-Tự chơi một mình cũng không chết người!!
Hạ Trung nhìn anh khinh bỉ chân giơ lên mà đạp lên chân anh khiến anh quay phắt người lại
-Con mẹ nó, cậu làm gì vậy hả?
-Ban nãy tôi không có đạp giày cậu, cậu kéo áo tôi, bây giờ chỉ trả lại cho cậu thôi!!
Mạc Kiên giơ cùi trỏ như muốn như không mà huých nhẹ một cái rồi thở ra
-Ghen vậy, sao không tỏ tình đi!!
-Trịnh Gia nhà cậu không dạy cậu sao? Vị thế của Trịnh Thị trên thương trường đâu phải nhỏ? Sao lại sinh ra thằng con dở hâm dở ương lại ngốc như cậu?
-Cái thằng này. . .mày muốn chết hả?
-Trong thương trường không ai chọn đi một nước cờ mà phần trăm thắng là 0%. Cậu sau này quản Trịnh Thị cho tốt bằng không tôi san bằng nó đấy!!
Nói rồi anh bỏ đi để một mình Hạ Trung ở đấy. Lên tới lớp liền tiến về vị trí ngồi mà không ngó ngàng tới cô. Nhiên Nhiên khó chịu ra mặt mà gắt lên với anh
-Cậu thái độ đó là gì vậy hả?
-Mệt, muốn ngủ!!
Dứt câu nói anh liền nằm sà xuống bàn nhắm mắt lại. Nhiên Nhiên cau có đập sách vở lên bàn đùng đùng. Lớp phó Hạo Thiện thấy vậy liền quay lại nhìn cô, nụ cười ấy nở ra khiến tim Nhiên Nhiên hẫng đi một nhịp
-Nhiên Nhiên, cậu sao vậy?
-Hả? À, tớ có sao đâu...
-Ừm...
Nhiên Nhiên như chìm vào mớ trái tim màu hồng mà thất thần trong giây lát. Nói cho đúng thì cô đã crush Hạo Thiện rất lâu rồi, chính xác là vào đầu năm lớp 10. Cái tính cách ấm áp, dịu dàng kia đã khiến cô chao đảo.
Ánh mắt Mạc Kiên nãy giờ vẫn nhìn cô, đôi mắt ấy hình như nhuộm chút màu buồn. Thích cô đã gần 2 năm anh chưa từng nghĩ đến việc bày tỏ vì anh biết cô thích người khác không phải anh. Suốt ngày kiếm chuyện với cô cũng chỉ muốn cô để ý tới mình một chút, nhưng anh vẫn chỉ nhận lại là con số 0 từ cô.
Quay mặt sang hướng khác, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của cô ngay lúc này, bởi nó chẳng phải là cho anh.
Cả buổi học, anh im lặng chăm chú bài giảng chẳng màng tới cô gái ngồi cạnh dù một chút. Anh biết bây giờ anh chỉ đang giận cô một chút, ngày mai anh cũng sẽ lại mặt dày chọc ghẹo cô. Nghĩ lại thì có chút buồn cười, anh lấy tư cách gì để ghen.
Nhiên Nhiên cứ vậy mà chăm chú học bài, lâu lâu đưa viết lên mà chọc chọc Hạo Thiện ở đằng trước mặt rồi thích thú mà cười cười.
Tối hôm ấy, Mạc Kiên nằm trên giường, ánh mắt chăm chú suy nghĩ tới việc tình cảm của chính mình. Tiếng gõ cửa vang lên, anh nhíu mày cho vào. Mạc Nghi với bộ đồ pyjama dài, ống quần một cái trên đầu gối một cái xõa dài, tay áo cũng chẳng khác là bao khiến anh nhíu mày
-Em ăn mặc kiểu gì vậy?
-Ở nhà mà, anh đừng có chú tâm tới em!!
-Lên đây làm gì?
-Anh Hai, đói bụng~
-Thì làm sao? Xuống dưới nhà mà ăn!!
-Yaaa ba mẹ đi du lịch rồi!! Anh Hai~~
Vừa nói Mạc Nghi vừa nhảy lên người anh ôm chặt lấy cổ anh mà hôn chụt chụt lên má. Mạc Kiên cố gắng né tránh nhưng không thể đỡ nổi sự bá đảo của con em này.
-Rồi, em mau xuống!! Ặc...ặc...chết anh!!
Mạc Nghi vui vẻ nhảy xuống giường khi đạt được mục đích, mau chóng chạy về phòng thay đồ rồi tiến qua phòng anh.
Hình ảnh bây giờ thật khác với lúc nãy khi cô khoác trên mình chiếc váy xòe qua đầu gối, màu xanh rêu nhè nhẹ khiến cô tôn lên được nước da trắng hồng của mình. Mạc Kiên búng nhẹ lên trán cô một cái liền xuống gara nhìn qua dàn moto của mình rồi nhếch mép chọn đại một cái. Mạc Nghi nhìn anh
-Anh à, đảm bảo không vào đồn chứ? Ba mẹ không có ở đây để chuộc mình ra đâu!!
-Em bớt lảm nhảm được hay không? Cấn em cho công an chắc cũng ổn đấy!!
-Anh thật là...chẳng giống mấy anh trai cưng chiều em gái như trong ngôn tình gì cả!!
-Em muốn chết đói thì cứ ở đó mà lảm nhảm đi!!
Mạc Kiên đã yên vị trên xe cài nón bảo hiểm, Mạc Nghi cũng chẳng ngu muội gì mà ở nhà với cơn đói khát này.
Tới một nhà hàng Nhật, anh gửi xe xong liền khoác vai kéo Mạc Nghi gần với mình
-Xe không đấy, đừng có bang bang như thể mình là siêu nhân vậy chứ!!
-Anh yêu à, có phải hay không hôm nay anh trả tiền?
-Em im lặng đi lát anh sẽ trả tiền, bằng không cấn em cho chủ nhà hàng!!
-Sao anh cứ hở chút là đòi cấn em gái mình vậy hả?
-Tiểu thư Trần Gia thì giá không tồi lắm đâu!!
-. . .
Gọi món ăn uống đến chán chê mà hai anh em vẫn cứ chí chóe nhau liên hồi. Bỗng nhiên có tiếng gì đó vang vào tai anh
"Nhiên Nhiên, cậu làm bạn gái tớ nha!!"
Mạc Kiên nhíu mày quay lại thấy Hạo Thiện cùng Nhiên Nhiên đang ngồi ở một bàn gần đó. Cái mỉm cười và gật đầu của Nhiên Nhiên khiến tim anh quặn lại. Ánh mắt đỏ lên, tay cũng nắm chặt thành quyền. Đặt tiền xuống bàn, anh kéo tay Mạc Nghi ra khỏi nhà hàng
-Ơ, anh Hai em còn ăn mà!!
-Về nhà anh nấu cho em ăn thêm!!
-Nhưng mà. . .