Chương 47: Sợ người đau lòng (nhị)

Tống Nhu bước ra cửa, hướng đến trạm xe bus mà đi, tay cô thì vội click mở chiếc điện thoại, thanh âm vừa ngọt vừa dễ nghe “Bà ngoại, Cháu đã xuất phát, đại khái là một tiếng rưỡi sẽ đến ạ...”

Bà ngoại ở trong điện thoại hỏi “Là Tiểu Nhu à, Tiểu Lam đâu, các cháu như thế nào lại không cùng tới”

Tống Nhu nhẹ nhàng đáp “Chị gần nhất bề bộn công việc, mỗi ngày đều phải tra rất nhiều án tử, bắt rất nhiều người xấu. Hiện tại còn ở thị cục không tan tầm đâu, chị ấy nói tuần sau sẽ đi xem bà.”

“Xe tới, cháu trước không nói, một hồi thấy ạ.”

Cố Tu Nhiên lúc này đi đến phòng trọng án để tìm Tống Nhu, không thấy cô đâu nhưng ra tới thời điểm gặp gỡ Đổng Cục, hai người thiếu chút nữa liền đυ.ng nhau.

Cố Tu Nhiên hướng bên cạnh nhường đường “Đổng Cục.”

Đổng Cục nhìn thoáng qua trong văn phòng “Tống Lam đâu, đã đi rồi à?”

Cố Tu Nhiên đáp “Tám phần là đã về quê thăm bà.”

Đổng Cục “Nha đầu này, đi cũng không đợi ta.” Nói xong, ông liền xách theo hành lý, vọt nhanh ra cửa…

Thiệu Kỳ Phong vội giải thích “Bà ngoại của Lam tỷ là giáo viên tiểu học của Đổng cục, bọn họ là người cùng thôn”.

Cố Tu Nhiên quay đầu, thấy Đổng Cục đang đợi thang máy, liền đi qua nói “Thời gian này vừa lúc là mùa quýt chín, Tống Lam thân thủ tốt, nhất định sẽ trích mang về cho cục ăn, xem ra chúng ta sắp có lộc ăn rồi”.

Đổng Cục cười cười “Đúng vậy, nhà bà ngoại có rất nhiều quýt, mỗi năm đều là Tống Lam leo cây hai xuống. Nhưng nha đầu này có cái tật xấu, nàng lười a, lười mang về tới, phỏng chừng cậu là nếm không đến.”

Cố Tu Nhiên “Kia thật đúng là có điểm tiếc nuối a.”

Hắn vẫn luôn đều biết, Tống Nhu là sẽ không leo cây, vượt tường, mọi khi đều là Tống Lam một mình hái quýt.

Cố Tu Nhiên nguyên bản lo lắng, Tống Nhu giả mạo nhân viên cảnh sát, này là phạm vào trọng tội. Anh thậm chí đã bắt đầu vì cô tính đến đường lui sau này.

Hiện tại xem ra, là anh quá lo lắng. Cô ấy so với trong tưởng tượng của anh thì thông minh hơn nhiều.

Tống Nhu hiện tại còn không chịu nói cho anh Tống Lam đang ở đâu, về một phương diện xác thật là bởi vì đã xa cách 9 năm, không còn tín nhiệm như trước. Về phương diện khác, có khả năng, nàng cùng Đổng Cục chi gian tồn tại hiệp nghị nào đó nên cô không thể nói.

Tống Lam đang đi chấp hành nhiệm vụ bí mật tỷ như nằm vùng, cái này khả năng tính không lớn.

Chỉ còn lại một khả năng, Tống Lam thật sự đã xảy ra chuyện.

Anh đau lòng Tống Nhu, thế cô lo lắng. Hiện tại biết Đổng Cục tham dự trong đó, này làm anh nguyên bản sợ hãi nay bỗng giảm bớt không ít.

Buổi tối, Cố Tu Nhiên tắm xong, liền gọi điện cho Tống Nhu.

Lúc này, Tống Nhu đã nằm trên giường “Uy.”

Miền quê về đêm vô cùng yên tĩnh, anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tống Nhu.

“Ngủ?”

Tống Nhu mặc vào áo ngủ, vội vàng ngồi dậy đáp: “Không có.”

Cố Tu Nhiên đứng cạnh cửa sổ: “Có phải hay không bắt được giáo hóa Trần Mạch Văn người kia, là có thể tìm được chị của em?”

Tai anh khẽ chạm vào loa điện thoại, cẩn thận nghe thanh âm của cô.

“Tiểu Nhu, hai chị em cháu có phải hay không cãi nhau, một tháng này không cùng nhau tới thăm bà.”

“Bà ngoại, bà suy nghĩ nhiều, gần nhất chính là có điểm vội, có đôi khi là tỷ tỷ vội, có đôi khi là con vội.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Bà đột ngột chuyển chủ đề.

“Đúng rồi Tiểu Nhu, có đối tượng sao?”

“Không có, cái này lại không vội.”

“Lưu thúc có đứa con trai làm kỹ sư, so với cháu lớn hơn một tuổi”

“Bà ngoại, đầu cháu có điểm vựng.”

Một lát sau, đầu dây truyền đến âm thanh đóng cửa.

Cố Tu Nhiên nắm di động, lại lần nữa nghe được Tống Nhu tiếng hít thở, không đợi cô nói chuyện, anh trước mở miệng nói “Lần tới anh đưa em trở về.”

Tống Nhu “Bà ngoại sẽ hiểu lầm.”

Cố Tu Nhiên cười một chút “Kia đảo thích hợp, em cũng không nghĩ bị thúc giục hôn, không phải sao?”

Tống Nhu liếc hạ miệng “Hai chuyện khác nhau.”

Cố Tu Nhiên “Tống Nhu, em có phải hay không ghét bỏ anh, ân”

“Ngại mang anh đi ra ngoài cho em mất mặt.”

“Anh lại chơi xấu.” Tống Nhu nắm di động, “Anh dám khi dễ em, em khiến cho chị em tấu anh.”

Sau đó bọn họ đều không có nói chuyện.

Cố Tu Nhiên dựa vào bên cửa sổ, click mở loa, đưa điện thoại di động đặt ở một bên, châm điếu thuốc, cẩn thận nghe âm thanh từ đầu dây bên kia.

Tống Nhu trầm mặc thật lâu, rốt cuộc nói “Một tháng trước, tỷ tỷ của em mất tích. Em ở trong ngăn kéo của chị ấy phát hiện một quả cùng Trần Mạch Văn trên tay giống nhau như đúc phượng hoàng con dấu.”

Tống Lam là cái cảnh sát, sẽ không dễ dàng như vậy giống Trần Mạch Văn bị người khác giáo hóa.

Thuyết minh nàng sớm tại Trần Mạch Văn phía trước liền tiếp xúc tới rồi phượng hoàng con dấu, nàng từng đối mặt với hung thủ phía sau màn.

Bà ngoại nói rất đúng, buổi tối ở nông thôn rất lạnh, gió từ cửa thổi vào làm Tống Nhu lạnh run cả người.

Cô đành phải chui vào ổ chăn.

Anh nghe thấy tiếng hít thở của cô ngày càng trọng, một chút một chút, giống cào ở trên ngực của anh.

“Ngày mai mấy giờ trở về?”

Tống Nhu suy nghĩ một chút “Buổi chiều 5 giờ có thể về đến nhà.”

Cố Tu Nhiên “Anh ở dưới nhà chờ em. Đem Tống Lam sự tình toàn bộ nói cho anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, hảo sao?”

Cô nặng nề gật đầu, giống như có thể thấy anh trước mặt “Hảo”.