Chương 45: Sự thật là sao? (nhị)



“Nói cho anh, Tống Lam mất tích cùng kia cái Hỏa phượng hoàng con dấu có hay không quan hệ”

Tống Nhu nhấp môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt quật cường: “Anh dựa vào cái gì muốn em tin tưởng, nói đi là đi, vừa đi chính là chín năm, liền nửa điểm tin tức đều không có...”

Liền tính cha mẹ anh là cảnh sát nằm vùng, kia cũng không đến mức như vậy.

“Cố Tu Nhiên, anh cho em giải thích rõ ràng, nếu không cả đời này, chúng ta cũng không thể nào...”

Nàng nói xong, vội muốn đem tay của anh đẩy ra… Nhưng hắn lại cầm thật chặt: “Theo anh đi đến một nơi…”

Nửa giờ sau, tại một bệnh viện công lập…

Cố Tu Nhiên bước vào một gian phòng, xoay người đối Tống Nhu nói: “Vào đi, không cần sợ sảo đến cậu ta, cậu ta thích náo nhiệt.”

Tống Nhu bước vào phòng, liếc mắt nhìn thấy một người đang nằm trên giường.

Kia nam nhân thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, đôi mắt hắn đang nhắm lại, cả người không nhúc nhích, dường như là đang ngủ.

Tống Nhu cẩn thận nhìn chằm chằm mặt của cậu ta, chợt cô giật mình nói: “Đây là Vương Dục sao, người trước kia thường xuyên cùng cậu cùng nhau chơi bóng rổ phải không?”

Vương Dục cũng là bạn học của cô, ngày Cố Tu Nhiên chuyển trường, Vương Dục cũng không thấy…

“Ân, cậu ta là Vương Dục,” Cố Tu Nhiên lại quay đầu đối với trên người trên giường nói: “Tiểu dục, đây là Tống Nhu, cậu còn nhớ rõ cô ấy đi.”

Tống Nhu nhớ rõ, Vương Dục cùng Cố Tu Nhiên là bạn tốt, hai người bọn họ ở cùng một cái tiểu khu…

Tống Nhu nhớ đến người thích cười đùa trong quá khứ, lại nhìn người con trai gầy ốm đang nằm trước mặt, nàng ngẩng đầu hỏi: “Cậu ta đây là làm sao vậy?”

Cố Tu Nhiên nói: “Vương thúc thúc, cũng chính là Vương Dục phụ thân, cùng cha của anh là đồng nghiệp, bọn họ đều là cảnh sát nằm vùng. Trong một lần, thân phận của họ bị bại lộ, làm cả nhà của anh cùng cậu ta đều rơi vào nguy hiểm”.

Hắn nhìn thoáng qua giường bệnh, đem Tống Lam đưa tới bên cửa sổ, hạ giọng nói: “Trước buổi tối ngày mà anh chuyển trường, bọn buôn lậu tấn công vào nhà của Vương Dục. Mẹ cùng ông bà của cậu ta đều bị gϊếŧ chết, bởi vì động tĩnh lớn, khiến cho hàng xóm chú ý nên họ đã báo cảnh sát. Anh cùng mẹ bởi vậy mới thoát được một kiếp.”

Cố Tu Nhiên nhìn vào đôi mắt của Tống Nhu: “Anh muốn sống.”

Tống Nhu nhớ rõ ngày đó ở cục cảnh sát, cô hỏi anh vì cái gì muốn học nghiên cứu tâm lí học tội phạm, anh nói anh muốn sống đi đến trước mặt của cô.

Cố Tu Nhiên ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, nhìn thiếu niên đang say giấc trên giường: “Tiểu dục, Dương thúc đang vội vàng thu lưới, hẳn là chưa cùng cậu nói, bọn buôn lâu, toàn bộ đã bị bắt...”

“Người kia, bởi vì chống lại lệnh bắt giữ, bị bắn một viên đạn vào ngực”. Cố Tu Nhiên khuôn mặt trầm tĩnh, thanh âm không nhanh không chậm nói…

Tống Nhu biết người kia mà anh đang nói chính là bọn đêm hôm xông vào nhà Vương Dục.

“Cậu khi còn nhỏ vẫn luôn nói, khi trưởng thành muốn trở thành một người cảnh sát giống ba cậu...”

Tống Nhu: “Cậu ấy sẽ tỉnh lại sao?”

Cố Tu Nhiên: “Sẽ. Cậu ta sẽ tỉnh lại, sẽ khỏe mạnh, sẽ một lần nữa tham gia thi đại học. Tương lai còn sẽ cưới vợ sinh con, sống lâu trăm tuổi, cả đời mỹ mãn.”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống…

Cuộc sống có thể thể tràn đầy bóng đêm, nhưng một ngày nào đó khi ánh dương đến, mọi chuyện sẽ ổn…

Tám năm rồi, đây là lần đầu tiên Vương Dục đáp lại lời anh nói, dù chỉ là những giọt nước mắt…

Như lời Cố Tu Nhiên nói, cậu ta sẽ tỉnh lại, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn…

Bác sĩ mang theo hộ tá lại giường bệnh kiểm tra, tình hình của bệnh nhân, hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tích cực…

Bác sĩ đi rồi, Cố Tu Nhiên đi toilet pha thao nước ấm, đem khăn lông tẩm ướt, giúp Vương Dục chà lưng, xong thì đắp cho cậu ta một chiếc mền ấm…

Tống Nhu hỏi: “Sau sự kiến đó, cậu cùng mẹ đi nơi nào?”

“Ông ngoại đưa mẹ con anh ra định cư ở nước ngoài…”.

Tống Nhu thấp giọng: “Vậy cậu sau lại, có hay không nhớ đến em?”

Cố Tu Nhiên: “Đâu chỉ là nhớ, anh còn trộm trở về. Tan giờ tiết tự học buổi tối, anh thấy em ở cổng trường, muốn kêu tên em, nhưng bị Dương thúc phát hiện, chú ấy nói anh như vậy sẽ hại chết em.”

“Lúc ấy, em mặc một chiếc sơmi màu trắng, khoác đồng phục của trường.” Anh nhìn cô, ngữ khí không biết khi nào đã thay đổi, vừa chua vừa ủy khuất, “Bên người em còn có một người nam sinh”

Tống Nhu ngước mắt: “Ngày đó là ngày 8 tháng 3 phải không?”

Cố Tu Nhiên ngẩn ra một chút: “Em như thế nào biết”

Tống Nhu: “Bởi vì ngày hôm sau, người nam sinh kia xin nghỉ phép, không có tới đi học, nghe nói hắn bị một người che mặt tấu ngoài đường...”

Cố Tu Nhiên nâng tay, xoa đầu tóc của Tống Nhu, cô không có né tránh.

Cô trầm mặc thật lâu, mới ngẩng đầu hỏi: “Còn cha cậu thì sao?”

Cố Tu Nhiên đáp: “Hy sinh.”

Tống Nhu: “Khi nào”

Cố Tu Nhiên: “Chín năm trước.”