Chương 44: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (bốn mươi bốn)

Cố Tu Nhiên đi đến trước mặt cô, anh dịu dàng nhìn và đưa cho cô túi khăn giấy.

Tống Nhu tiếp nhận mà lau nước mắt, rồi lại đem khăn giấy ngùi thành một cục mà ném vài sọt rác.

Cố Tu Nhiên ngồi xuống bên cạnh Tống Nhu: “Kia không phải em sai…”

Thanh âm của anh nhẹ nhàng trầm thấp, có tác dụng trấn an rất lớn: “Cái chết của Dương Đồng và Thịnh Xảo cùng em không có quan hệ, em không cần phải áy náy. Người nên trả giá chính là hung thủ”.

Tống Nhu ngồi tựa lưng vào ghế, hơi hơi ngưởng đầu nhìn ánh đèn trên trần nhà, cô thấp giọng nói “Nếu là chị ấy, chắc chắn có thể làm tốt hơn em”.

Anh quay đầu, thấy một sợi tóc của cô rớt xuống vai. Anh vươn tay, tưởng giúp cô kéo lên, nhưng cuối cũng vẫn nhịn lại.

“Sở hữu điểm đáng ngờ lúc đó đều hướng về Diệp Khôn, ngay cả Triệu Hàng cũng nghĩ vậy, Triệu Hàng…anh ta hiếu thắng hơn Tống Lam nhiều”.

“Này không phải là sai lầm của cảnh sát, người chết cũng không sai, người sai chính là hung thủ”.

Tống Nhu ngước mắt: “Người đứng sau giáo hoá Trần Mạch Văn, có thể bắt được hắn không?”

Cố Tu Nhiên cười cười:"Đương nhiên có thể. Dù hắn cái tài giỏi đến đâu, nhưng lưới trời l*иg lộng, tuy thưa khó lọt”.

Tống Nhu quay đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần đến như vậy.

Làn da của anh thật đẹp, cơ hồ không thể nhìn thấy lỗ chân lông, đôi mắt của anh so với trước kia càng thêm thành thục, ổn trọng…

“Anh vì sao lại muốn học tâm lý học tội phạm?”

Cố Tu Nhiên đứng lên, mở ra cửa sổ, toang quay lại, anh dựa vào tường nhìn nàng nói: “Ở cái ngành này, em sẽ nhìn thấy rất nhiều điểm phát rồ. Nhưng thế giới này vốn dĩ liền có hai mặt, có phản diện cũng có chính diện, có cái ác cũng có chính nghĩa. Em nhìn đến nhiều ít hắc ám, đồng nghĩa cũng sẽ tiếp xúc đến nhiều ít ánh sáng. Hắc ám là ngắn ngủi nhưng hy vọng lại là mãi mãi”.

Anh thấy cô trầm mặc bèn đem đáp án bổ sung hoàn chỉnh: “Chính vì hiểu rõ mặt trái của xã hội, anh mới biết được cách để bảo hộ chính mình, đồng thời, bảo hộ những người mà anh yêu quý”.

Xong, anh rốt cuộc là không nhịn được nói: “Tống Nhu, anh muốn sống để đi đến trước mặt em…”

Tống Nhu đứng lên, từng bước đi đến trước mặt anh: “Anh hiện tại có thể nói cho em biết lý do vì sao không từ mà biệt sao”.

“Chín năm, vì cái gì liền một tin nhắn, một cuộc gọi đều không có”.

Ánh mắt của cô lúc này vô cùng nghiêm túc, bức đến anh không dám nhìn thẳng vào nơi đó.

Rõ ràng là một người dịu dàng đến thế, một khi tàn nhẫn, đôi mắt đều so ai khác càng hung, móng vuốt đều so ai khác càng sắc.

Tống Lam là người ngoại lạnh trong nóng, còn Tống Nhu thì lại ngược lại hoàn toàn.

“Vì sao Lưu thúc lại nói anh từ nhỏ liền sống ở đây, vì sao lại nói, anh muốn sống, anh là sắp chết rồi sao?”

“Anh không nói lời nào phải không, hảo, để em tới nói, anh là cảnh sát nằm vùng, xuất phát từ nguyên tắc bảo mật, anh không thể cùng bất kỳ kẻ nào nói”

“Nhưng tuổi của anh lại không đúng, chính năm trước, anh cũng chỉ là một đứa trẻ.

Cho nên, cha hoặc mẹ của anh mới là cảnh sát nằm vùng, có phải hay không?”

Nàng gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, giống như một chiếc rada phát hiện nói dối…

Hồi lâu, anh vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, than nhẹ ra tiếng: “Em như vậy thông minh, bảo anh về sau sống như thế nào đây?”

“Không cần lại sinh khí, hảo sao…”

Nàng quay mặt tránh động chạm của anh: “Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không đến mức đem mọi liên lạc đều chặt đứt”.

Khoé môi cô chợt lộ ra nụ cười: “anh vẫn là chưa biết đi, sau khi anh từ biệt, em đã quen vài người bạn trai”.

Hắn rũ mắt nhìn cô, anh gằn từng chữ một: “Em sẽ không!”.

Cô ngẩng đầu: “anh như thế biết em sẽ không?”

Thân thể hắn khom xuống, cả người tựa hồ đang đè trên người cô, anh giơ tay nhéo chóp mũi Tống Nhu: “Bỡi vì em chỉ có thể thích anh”.

Hắn nguyên bản thanh âm ôn nhu lại đột nhiên thay đổi thành trầm thấp, đầy vẻ bá đạo: “Không cần nói với anh này đó lời nói, liền tính là giả cũng không được, hiểu không?”

Tống Nhu ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người anh. Hô hấp của anh càng lúc càng tiến sát lại người cô.

Anh tham lam nhìn nàng, tựa hồ muốn đem cô nuốt vào trong bụng.

Hắn hơi hơi cúi đầu, đôi môi liền phải áp xuống tới…

Nàng quay đầu đi, lui về phía sau: “Anh cách em xa một chút” Nói xong, cô xoay người sang chỗ khác.

Phía sau lưng lại bị anh dùng ngón tay chọt chọt, nàng liền quay lại, trừng hắn mà nói: “Nói bao nhiêu lần, không được chọc phía sau lưng em”.

Thời gian tại lúc này đây, tưởng chừng đang quay lại chín năm trước…

Hắn ngồi phía sau lưng cô, trong tay cầm mớ đề toán, hắn khìu lưng cô, giọng cợt nhả: “Ai, bạn học, cho mượn cục tẩy…”

Nàng xoay người: “Cố Tu Nhiên, đã nói bao nhiêu lần, không được chạm vào phía sau lưng của tớ…”